Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Sau Khi Tái Sinh, Ta Kết Hôn Lần Nữa - Ninh Tú Phân

Vinh Cẩm Thiêm hoàn toàn ngoảnh mặt làm ngơ trước lời nói của cô ta, anh nắm cổ tay Ninh Tú Phân kéo thẳng lên lầu.
Ninh Tú Phân định đâm chọc Tần Hồng Tinh hai câu, nhưng cô lại thấy Tần Hồng Tinh như bị sét đánh, mặt mày trắng bệch.
Cô bèn nghĩ… Thôi vậy.
Rõ ràng là cô tiểu thư lạnh lùng kiêu ngạo đến từ thủ đô này được bảo vệ quá kỹ, chưa từng bị dòng lũ thời đại vùi dập.
Lúc này, chỉ việc bị người đàn ông mình thích châm chọc chế nhạo trước mặt một người phụ nữ khác đã đủ khiến cô ta khó chịu.
Vinh Cẩm Thiêm vẫn kéo Ninh Tú Phân về phòng của bọn họ trên lầu hai mới buông cổ tay cô ra.
Sau khi bị Tần Hồng Tinh phá đám, bầu không khí kỳ lạ vừa rồi giữa hai người chợt bay biến.
Huống chi đã vất vả cả ngày trời, vốn đã mệt, lại nghĩ đến việc Tần Hồng Tinh còn ở ngay bên cạnh, họ càng cảm thấy bó tay.
Ninh Tú Phân đánh giá căn phòng. Có lẽ là vì lá thư giới thiệu từ tổ công tác tỉnh của Trần Thần quá đỉnh, nên nhân viên lễ tân đã sắp xếp một căn phòng xép cho họ. Trong phòng chẳng những có một phòng khách nhỏ, mà còn có buồng vệ sinh riêng.
Đây chính là phòng xép tốt nhất trong nhà khách của huyện, bình thường là để lãnh đạo cấp trên ở.
“Ừm… Tôi đi tắm rửa, lát nữa anh vào tắm sau nhé?” Ninh Tú Phân nhìn xung quanh một lượt, đi lấy chậu rửa mặt và ấm nước nóng.
Vinh Cẩm Thiêm khẽ gật đầu, ngồi xuống ghế sa lon trong phòng khách nhỏ, dang rộng cặp chân dài, nhắm hai mắt lại, một tay chống lên mi tâm, như đang tỉnh rượu.
Cả người anh toát ra vẻ lạnh lùng uể oải, lười biếng và xa cách.
Ninh Tú Phân không dám nhìn anh lâu, nếu không cô sẽ thắc mắc lúc nãy anh đứng trên bậc thang, cúi đầu về phía cô là đang muốn làm gì?
Do say rượu? Hay là…
Cô lắc đầu, không để bản thân suy nghĩ miên man nữa, cầm lấy bàn chải đánh răng vừa hỏi mua được từ người phục vụ, quay người đi vào buồng vệ sinh.
Ninh Tú Phân dùng khăn tay của mình làm khăn tắm, rồi vỗ nước lạnh lên mặt, để cho bản thân bình tĩnh lại một chút. Sau đó cô lại gội đầu, tắm rửa.
Dù trời lạnh nhưng hôm nay đã bôn ba cả ngày, cô chảy rất nhiều mồ hôi, không tắm thì cô không chịu nổi.
Đợi đến lúc mang cái đầu ẩm ướt ra ngoài thì cô lại phát hiện trong phòng khách và phòng ngủ chẳng có ai.
Không biết Vinh Cẩm Thiêm đã đi đâu.
Cô hơi hậm hực, chẳng lẽ Trần Thần lên đây?
Ninh Tú Phân vừa lau mái tóc dài như rong biển, vừa cầm ấm nước nóng chuẩn bị sang phòng chứa nước đun lại bình nước nóng mới cho Vinh Cẩm Thiêm.
Cô mở cửa ra nhìn ngó hai bên trước, sợ sẽ gặp phải Tần Hồng Tinh. Người phụ nữ kia bị kích thích, lỡ như gặp phải, gào khóc với cô sẽ rất phiền.
Hành lang trống rỗng, trước sau đều không có ai. Ninh Tú Phân thở dài một hơi, cầm ấm nước đi đến cuối hành lang đun nước nóng.
Khi đi đến cuối hành lang, cô bất giác liếc ra sân, chợt nhìn thấy một bóng người thon dài đang đứng cùng một chỗ với Tần Hồng Tinh.
Ninh Tú Phân hơi ngẩn ngơ, hóa ra Tần Hồng Tinh là người đã gọi Vinh Cẩm Thiêm ra ngoài.
Cô cứ cho rằng Vinh Cẩm Thiêm sẽ không để ý đến Tần Hồng Tinh, nhưng không ngờ anh vẫn đi ra.
Cô vô thức lùi về một bước, không để bọn họ nhìn thấy mình lấp ló trên hành lang lầu hai. Nhưng khi nghe thấy tiếng như đang cãi vã, cô lại dựng thẳng hai lỗ tai lên hóng chuyện.
Có vẻ Tần Hồng Tinh đang khóc sướt mướt, cô ta kích động kéo ống tay áo anh nói: “Chú Vinh, chú ấy vẫn luôn…”
Do cách hơi xa nên Ninh Tú Phân không thể nghe rõ bọn họ đang nói gì.
Cô chỉ thấy Tần Hồng Tinh đứng rất gần Vinh Cẩm Thiêm, mà mặt Vinh Cẩm Thiêm lại không có cảm xúc gì.
Dưới ánh trăng yên tĩnh lúc nửa đêm, hai người đứng đó, ai cũng cao gầy, khí chất không tầm thường, có vẻ rất xứng đôi.
Ninh Tú Phân không biết lòng mình có cảm giác gì, nếu lúc trước Vinh Cẩm Thiêm không gặp nạn, chắc anh sẽ không giải trừ hôn ước nhỉ.
Vinh Cẩm Thiêm bỗng nhiên ngước mắt lên, ánh mắt sắc bén lạnh như băng quét sang.
Ninh Tú Phân giật nảy mình, ngồi sụp xuống, tim đập thình thịch liên hồi.
Hết cả hồn, suýt nữa bị bắt quả tang đang nghe lén rồi!
Ninh Tú Phân vội khom người ôm ấm nước rón ra rón rén dán sát tường hành lang y như con thỏ, linh hoạt chui về phòng.
Cô đặt ấm nước xuống, dọn sơ qua buồng tắm, lại nghĩ đây là chỗ ở tạm thời, Vinh Cẩm Thiêm cũng không mang theo mấy thứ để rửa mặt tắm rửa gì đó.
Cô bèn giặt chiếc khăn của mình, lấy móc áo treo nó lên trong phòng tắm, để lại một mảnh giấy nhắc nhở cho anh…
Nếu không ngại, anh có thể dùng khăn của cô trong trường hợp khẩn cấp.
Ninh Tú Phân thu dọn tất cả xong, ngồi xuống cạnh lò hong khô tóc, nhưng vẫn chưa thấy người trở về.
Cô ngước cặp mắt sáng ngời lên nhìn xuống khu vực ngoài cửa sổ, bọn họ vẫn còn đang nói chuyện sao?
Ninh Tú Phân nhíu mày, vén mớ tóc dài ra sau tai, dứt khoát vào phòng nghỉ ngơi trước, nhưng lúc này cô mới chú ý tới việc… Trên giường chỉ có đúng một cái chăn.
Cô hơi chần chừ, có lẽ cô nên đi gọi phục vụ lấy thêm một cái chăn khác cho anh?
Nhưng ngay sau đó cô đã lắc đầu, thôi… Cũng không biết bao giờ anh mới trở về nữa.
Đến lúc đó cứ để anh không thấy chăn thì tự đi tìm chăn cho mình vậy, mình cứ để ý làm gì? Nói không chừng người ta còn chẳng thèm trở về.
Ninh Tú Phân tự giễu nhếch môi cười, nằm vào ổ chăn, nhìn về phía ánh trăng sáng ngoài cửa sổ.
Yêu hận tình thù giữa con em trong đại viện ở thủ đô cách những người bình thường như cô quá xa, có quan hệ gì với cô đâu?
Chăn trong nhà khách huyện rất sạch sẽ, lại còn dày dặn nữa.
Bôn ba cả ngày, còn bị dọa, cơn mệt mỏi dần đổ ập lên người cô như thủy triều. Trong lúc gió lạnh ngoài cửa sổ thổi rì rào, cô quấn chăn ngủ thiếp đi.
Kiếp trước, cô vẫn luôn mất ngủ, đi bệnh viện khám mới biết đấy là vì mình mắc bệnh trầm cảm nặng và lo lắng quá mức.
Đời này, cô phải vô tư mà sống, trời đất bao la, không ai có thể ảnh hưởng đến giấc ngủ của cô!
Một tiếng sau, khi Vinh Cẩm Thiêm trở lại, anh thấy cô gái nhỏ trên giường trong phòng đã ôm chăn cuộn tròn thành một con tằm, ngủ say như chết.
Đến mức phát ra tiếng rừ rừ nhỏ bé.
Trong mắt Vinh Cẩm Thiêm hiện ý cười nhàn nhạt, đồ chân ngắn tham tiền này, dù gặp phải rắc rối hay chuyện gì cũng có thể ngủ như heo, vô tư thật đấy.
Người vừa rồi rình trộm trên hành lang là cô nhỉ?
“Đội trưởng, anh còn choáng đầu không?” Trần Thần đi lên cùng với Vinh Cẩm Thiêm, đứng trước cửa châm điếu thuốc, bất giác nhìn lướt qua cảnh trong phòng.
Vinh Cẩm Thiêm xoay người chắn trước mặt cậu ấy, không để cậu ấy nhìn thấy tư thế ngủ của cô gái trong phòng: “Không sao, khá tỉnh rồi, cậu về trước đi.”
Trần Thần cũng không nghĩ nhiều, chỉ gật đầu: “Vâng, hôm nay chị dâu nhỏ giẫm xe em mấy phát, em đã mượn đồ dùng sửa xong rồi, sáng mai anh đạp xe chở chị dâu nhỏ về đi.”
Vinh Cẩm Thiêm đồng ý rồi chợt dặn dò: “Tôi giao cho cậu việc tra lai lịch Ninh Tú Phân, không được phép tiết lộ cho bất kỳ ai khác trừ cậu.”
Trần Thần nghiêm túc gật đầu: “Em hiểu, đội trưởng cứ yên tâm.”
Cậu ấy ngừng một lát, do dự nhìn Vinh Cẩm Thiêm, cuối cùng nhíu mày hỏi: “Đội trưởng, nếu chị dâu nhỏ thật sự có vấn đề, anh sẽ giải quyết như thế nào?”
Cậu ấy thấy đội trưởng rất để ý đến cô chị dâu nhỏ này, ít nhất là nhiều hơn những gì đội trưởng nói.
Vinh Cẩm Thiêm lấy điếu thuốc từ tay cậu ấy, châm lửa, khói thuốc mơ hồ che đi gương mặt anh tuấn lạnh lùng của anh: “Nên làm gì thì làm thế đó.”
Giọng của anh rất bình tĩnh, nhưng Trần Thần lại nghe ra được cơn rét lạnh thấu xương.
Xưa nay đội trưởng không bao giờ nương tay với kẻ địch và kẻ phản bội, bắn chết còn là nhẹ.
Trần Thần hơi chần chừ: “Vậy nếu chị dâu nhỏ không có vấn đề gì thì sao?”
Cậu ấy được bí thư chi bộ thôn cho biết vụ đội trưởng và chị dâu kết hôn với nhau được xem như biện pháp cuối cùng trong trường hợp đặc biệt.
Cũng biết lão lãnh đạo bên phía thủ đô cực kỳ bất mãn với cuộc hôn nhân vội vàng và tùy tiện của đội trưởng.
Vinh Cẩm Thiêm cúi đầu, ánh sáng từ đốm lửa trên điếu thuốc chập chờn khiến người khác không thể thấy rõ cảm xúc giấu dưới đáy mắt anh, tựa như anh cũng đang nghĩ về chuyện này.
Lần này, Trần Thần nhìn đội trưởng nhà mình rút hai điếu thuốc từ tay cậu ấy. Bình thường anh sẽ chỉ hút một hoặc hai hơi đã là tối đa, đây thực sự là lần đầu tiên anh hút hết hai điếu thuốc.
Có vẻ Vinh Cẩm Thiêm vừa ra một quyết định gì đó, anh nhả khói, đầu lưỡi liếm qua răng hàm, một nụ cười tà ác hiện lên trên khuôn mặt lạnh lùng…
“Nên làm gì cô ấy thì làm thôi.”
Trần Thần không hiểu, thế là sao.

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!