Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Sau Khi Tái Sinh, Ta Kết Hôn Lần Nữa - Ninh Tú Phân

Vinh Cẩm Thiêm vừa nhìn đã đoán được cô đang nghĩ gì, khẽ mỉm cười: “Cuối tuần lão Từ và lão Diệp không có việc gì, nếu như cô muốn bán hàng, có thể mời bọn họ hỗ trợ, bản lĩnh của họ cũng rất tốt.”
Ninh Tú Phân ngây ra, ôi, vệ sĩ anh tìm cho cô đã đến!
Cô ngẫm nghĩ, vẫn nghiêm túc rót rượu cho cả hai người: “Anh Diệp, anh Từ, hôm nay xảy ra chút chuyện, do đó khoảng thời gian này tôi không định vào huyện, ở lại trong thôn chuẩn bị thi đại học.”
Lão Diệp và lão Từ ngạc nhiên, buổi chiều đội trưởng dặn dò bọn họ vài chuyện, một trong số đó là làm vệ sĩ cho chị dâu nhỏ, bảo vệ an toàn cho cô, theo dõi hành tung của cô.
Tuy rằng không rõ vì sao phải theo dõi hành tung của chị dâu nhỏ, nhưng bọn họ làm theo là được, bây giờ nhiệm vụ thay đổi sao?
Ninh Tú Phân lại vội vàng bổ sung: “Nhưng mà tôi có một chị quan hệ rất tốt, sẽ tiếp nhận việc mua bán nhỏ lâm sản này, nhưng trước kia chị ấy chưa từng bán hàng.”
“Tôi sợ chị ấy ở chợ đồ cũ bị bắt nạt, nếu như chủ nhật hai anh rảnh rỗi, vậy nhờ hai anh để ý quầy hàng của chị ấy, tôi…”
Cô ngẫm nghĩ, vẫn nói: “Hàng tháng tôi trả cho mỗi anh mười tệ.”
Không phải cô gian trá, trả thù lao ít hơn một phần ba so với mười lăm tệ như đã nói, mà bởi vì không bán đồ cổ, độ nguy hiểm sẽ thấp đi rất nhiều!
Lão Từ và lão Diệp vội nâng chén, cười khẽ: “Không thành vấn đề, cảm ơn chị dâu bảo chúng tôi hỗ trợ, cho thật sự quá nhiều.”
Một tháng, bọn họ chỉ cần đến giúp đỡ xem quầy hàng vào chủ nhật mỗi tuần, giao lâm sản cho các nơi như nhà khách trong huyện, Cục cảnh sát v.v.
Đừng để cho lâm sản và tiền của Mãn Hoa xảy ra vấn đề là được, thật ra mười tệ rất cao.
Dù sao thời đại này, tiền lương của một cán bộ bình thường chỉ khoảng bốn mươi tệ.
Tuy rằng lão Từ và lão Diệp đã ăn, nhưng đồ ăn của nhà khách trong huyện không rẻ, bình thường tới đây ăn cơm, ngoài việc có tiền và phiếu, còn phải có thư giới thiệu.
Bọn họ cũng đi cướp đồ ăn với Trần Thần, ba món ăn mới lên cộng thêm chai rượu gạo Tống Hà, đồ ăn còn ngon hơn cơm tất niên của bọn họ.
Mọi người ăn, uống rượu, nhớ lại ngày xưa, giống như trở về quân đội, không khí rất tốt.
Kể cả Vinh Cẩm Thiêm có tính tình lạnh nhạt cũng uống vài lạng.
Nhưng anh rất đúng mực và tiết chế, cảm thấy vừa đủ, ai khuyên cũng không uống.
Thời gian dần trôi, đêm đã khuya, lão Từ và lão Diệp định mời Ninh Tú Phân và Vinh Cẩm Thiêm về nhà ở.
Nhưng Trần Thần thấy đội trưởng không thích náo nhiệt, nhất là những năm này càng quái gở.
Vì thế cậu ấy dứt khoát cầm thư giới thiệu của mình, đặt một phòng ở nhà khách.
Trần Thần đi tiễn lão Diệp và lão Từ, Ninh Tú Phân thì đỡ Vinh Cẩm Thiêm lên lầu.
Hình như anh không uống được rượu, uống nhiều là không nói gì, nhưng cổ trắng nõn và hầu kết gợi cảm đỏ hết cả lên.
“Anh không sao chứ, độ rượu gạo Tống Hà hơi cao.” Ninh Tú Phân khá lo lắng đỡ cánh tay anh, bảo anh cẩn thận dưới chân.
“Ừm, không sao, chưa đến nửa cân.” Vinh Cẩm Thiêm bám cầu thang, nhìn gò má cô.
Ninh Tú Phân ngơ ngác, tròng trắng mắt nhiễm đỏ, đôi mắt phượng vốn lạnh lùng sâu thẳm khi nhìn người giống như sương mù lúc tiết trời ẩm ướt, có vẻ đa tình lại mê ly.
Hai người cách khá gần nhau, anh vừa quay đầu, hô hấp phả lên chóp mũi cô.
Gương mặt tuấn tú, trắng như tuyết của anh áp sát trước mặt cô, từ trên cao nhìn xuống.
Ninh Tú Phân lại ngây ra, sao có người đẹp thế chứ?
Anh nhìn Ninh Tú Phân, đột nhiên bật cười, khàn giọng hỏi: “Cô nhìn gì?”
Hình như thỉnh thoảng cô sẽ nhìn anh đến ngẩn ngơ, cô gái kỳ quái, thích mặt anh như vậy sao?
Ninh Tú Phân nghẹn thở bởi nụ cười của anh, hơi bối rối: “Không có gì.”
Đời trước, sau khi Lý Diên làm lãnh đạo phải xã giao rất nhiều, cứ dăm ba bữa lại uống say mèm, anh ấy không chỉ say khướt nôn mửa nằm trên sàn, gọi điện thoại khắp nơi, mà mùi rượu thúi trên người cũng khiến người ta không chịu nổi.
Chắc vì Vinh Cẩm Thiêm chỉ uống nửa cân, mùi rượu trên người không nồng lắm.
Hòa quyện với hương vị sạch sẽ tươi mát trên người anh thành mùi say nhẹ, giống như sương đêm suồng sã bá đạo, bao trùm lấy cả người cô.
Cô hơi nghẹn thở, trong mắt mũi dần tràn ngập hơi thở trên người anh.
Có lẽ vì say rượu, Vinh Cẩm Thiêm đột nhiên nâng tay, ôm lấy cần cổ tinh tế và khuôn mặt cô, anh híp đôi mắt mê ly, khàn giọng nói: “Mặt con thỏ, cũng rất đẹp…”
Cả mặt và cổ của Ninh Tú Phân nóng lên, chỉ cảm thấy chỗ ngón tay và lòng bàn tay anh chạm vào nóng đến mức cô hơi cứng đờ.
Đôi môi mỏng có đường nét rõ ràng đẹp đẽ, chỉ nhìn thôi cũng thấy nóng bỏng.
Đời trước, cho dù đã kết hôn với Lý Diên, cũng chưa từng có cảm giác kỳ quái như vậy.
Người thuộc thế hệ sau dựng nước như các cô không giống với các cô gái sau XX phải bàn chuyện thích hay không thích trước khi kết hôn, chẳng qua là đang hoàn thành nhiệm vụ cuộc đời từng bước một thôi.
Cảm thấy điều kiện tạm ổn, gặp mặt vài lần, ăn một bữa cơm, đi dạo thư viện công viên, biết xây dựng kế hoạch cho cuộc đời, không có vấn đề gì lớn. Nếu thích hợp thì đi lĩnh giấy chứng nhận kết hôn.
Quan hệ vợ chồng lạnh nhạt, một năm một lần, có khi sau khi có con, không bao giờ ngủ chung nữa là rất bình thường.
Kể cả cuộc sống vợ chồng cũng là vì hoàn thành nhiệm vụ sinh sản đời sau, ở trong ấn tượng của cô, chẳng khác nào chịu tội.
Do đó… Hiện giờ, cảm giác toàn thân nóng lên, đầu hơi mơ hồ là thế nào?
Ninh Tú Phân hoảng hốt nhìn người đàn ông trước mặt, anh cũng lặng lẽ nhìn cô, đột nhiên chậm rãi cúi đầu xuống.
“Hai người đang làm gì đó!” Một giọng nữ chói tai đột nhiên vang lên.
Ninh Tú Phân giật mình, sợ tới mức chân loạng choạng, suýt nữa té xuống cầu thang đằng sau.
Cũng may, tuy Vinh Cẩm Thiêm uống chút rượu, nhưng tay mắt nhanh nhẹn, giơ tay túm chặt lấy cánh tay cô, kéo cô vào trong lòng mình, ổn định thân thể.
Ninh Tú Phân vô thức ôm chặt lấy vòng eo thon mạnh mẽ của anh để đứng vững, vẫn còn hoảng hốt, ngẩng đầu đã nhìn thấy một bóng người cao gầy đứng trên cầu thang, đang phẫn nộ lạnh lùng nhìn cô chằm chằm.
“Tần Hồng Tinh?” Ninh Tú Phân buột miệng thốt.
Quái lạ, cô ta chưa đi à, đã gần nửa tháng rồi, cô ta vẫn ở nhà khách trong huyện á?
Tần Hồng Tinh căm ghét nhìn cô, đồ nhà quê thấp hèn trơ tráo này dám quyến rũ anh Vinh ở trên cầu thang!
Đàn bà như vậy, không xứng nói chuyện với người thuần khiết như mình!
Giống như nhìn Ninh Tú Phân sẽ làm bẩn ánh mắt cô ta, Tần Hồng Tinh mở to mắt, phẫn nộ siết nắm tay nhìn Vinh Cẩm Thiêm: “Anh Vinh, sao anh lại đối xử với em như vậy?”
Vậy mà anh lại anh anh em em với cô thôn nữ kia ở trên cầu thang?
Ninh Tú Phân cạn lời: “Không phải, cô bị khùng à…”
Chị à, chị diễn trò bắt gian gì vậy, làm như chị là vợ vậy! Cho dù là kết hôn giả, tên viết trên giấy đăng ký kết hôn cũng là Ninh Tú Phân này!
“Cô im đi, đây không phải chỗ cho loại người như cô nói chuyện!” Tần Hồng Tinh bước từng bước xuống, trên gương mặt kiêu căng xa cách tràn đầy lạnh lùng.
Vinh Cẩm Thiêm vô cảm nhìn cô ta: “Tần Hồng Tinh, tôi muốn làm gì thì liên quan gì đến cô?”
Tần Hồng Tinh đỏ mắt, giơ tay định vuốt ve mặt anh: “Anh Vinh, em đã về bên cạnh anh, anh lại còn để con đàn bà dơ bẩn này chạm vào anh, em sẽ không tha thứ cho anh!”
Cô Hà Tô nói anh chỉ muốn kích thích cô ta vì tự ti khi đứng trước mặt cô ta, nhưng cô ta không chịu nổi việc anh ôm đồ nhà quê kia!
Vinh Cẩm Thiêm giơ tay giữ cổ tay cô ta, lạnh nhạt nói: “Cô bị điên à, đi khám não đi!”
Nói xong, anh hất tay Tần Hồng Tinh ra, kéo Ninh Tú Phân vòng qua Tần Hồng Tinh lên lầu.
Tần Hồng Tinh nhớ đến lời Hà Tô nói, cố nhịn cơn tức, hạ thấp mình: “Anh Vinh, em có lời quan trọng hơn muốn nói với anh.”

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!