Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Sau Khi Tái Sinh, Ta Kết Hôn Lần Nữa - Ninh Tú Phân

Ninh Tú Phân nghe xong, lập tức ân cần cầm đũa lên gõ vào tay Trần Thần một cái “Bốp”, giành cái chân gà rừng cậu ấy chuẩn bị gắp lên bỏ vào bát Vinh Cẩm Thiêm.
“Tôi biết ngay đồng chí Vinh Cẩm Thiêm của chúng ta là một đồng chí ngay thẳng có ơn tất báo mà.”
Ha ha, không phụ lòng cô vẫn luôn đầu tàu gương mẫu bảo vệ anh nhiều lần ở trong thôn!
Cuối cùng khoản đầu tư cũng được báo đáp! Phải nói rằng tầm nhìn đầu tư của cô đỉnh thật, ông lớn Vinh là cổ phiếu tiềm năng, mang lại lợi nhuận cao!
Trần Thần ngó đôi đũa trống không của mình, bất mãn liếc Ninh Tú Phân.
Hiếm khi cậu ấy mới được một bữa cơm ngon, nào có như đội trưởng, sống ở nông thôn, ngày nào cũng có sơn hào hải vị để ăn, được chị dâu nhỏ chăm chút béo tốt, vậy mà còn cướp chân gà rừng với cậu ấy!
Nhưng ngay sau đó cậu ấy đã bị Ninh Tú Phân trừng ngược lại, cậu ấy bèn nhìn sang đội trưởng nhà mình, định lấy lại cái đùi… Thôi, cậu ấy không dám nhìn qua đó.
Trần Thần ấm ức miễn cưỡng đưa đũa sang gắp đĩa thịt thỏ chua cay bên cạnh.
Vinh Cẩm Thiêm nhìn cái đùi gà rừng Ninh Tú Phân gắp cho mình trong bát, vui vẻ ăn hết bữa cơm.
Ninh Tú Phân thấy ngay cả động tác cắn đùi gà của đồng chí Vinh Cẩm Thiêm cũng rất nhã nhặn… Tách hết thịt trên xương ra trước, xong nhai kỹ nuốt chậm.
Cô chợt thấy khó chịu, bèn chọc ghẹo anh: “Vinh Cẩm Thiêm, lúc nào anh ăn cơm cũng nhã nhặn như vậy hả, thế hồi trước ở trong quân đội có giành được đồ ăn không? Đi làm nhiệm vụ cũng ăn thế, lỡ có nhiệm vụ chiến đấu đột xuất thì sao?”
Trong ký ức của cô, hồi học huấn luyện quân sự, lúc nào giờ ăn cũng có thời hạn, có khi mới ăn một chút đã bị triệu tập khẩn cấp nữa kìa!
Vinh Cẩm Thiêm còn chưa trả lời, Trần Thần đã vừa nhét thịt vào miệng, vừa ngồm ngoàm than: “Ai dám tranh với anh ấy chứ, vừa mới vào anh ấy đã đánh cho tất cả mọi người một trận, thế là mọi người để anh ấy xới cơm trước…”
Vinh Cẩm Thiêm liếc mắt sang Trần Thần.
Nhưng Trần Thần vừa bị đoạt đùi gà chẳng để ý, chỉ rầu rĩ ngồi và cơm…
“Cô đừng thấy anh ấy ăn nhã nhặn vậy mà lầm, miệng thì không to, nhưng ăn nhanh lắm đó, đúng kiểu quái vật ăn thịt người không nhả xương luôn, mà chẳng biết sao lại đột nhiên… Làm cái gì ấy nhỉ, à, phải rồi, làm màu… Ấy da á!”
Trần Thần còn chưa kịp khoe khoang xong từ mình vừa mới học được hôm nay thì âm cuối đã biến thành tiếng kêu đau và rên rỉ!
“Ăn cơm mà cũng nói nhiều như vậy, tay nghề của đầu bếp nhà khách không tốt sao?” Vinh Cẩm Thiêm nhìn cậu ấy, nở nụ cười đầy hòa nhã.
Khóe mắt Trần Thần co giật, cậu ấy vừa dùng sức nghĩ cách rút cái chân đang bị đội trưởng nhà mình giẫm lên dưới bàn, vừa đáp: “Không, không phải!”
Cậu ấy sai rồi, cậu ấy không nên bóc trần bộ mặt của đội trưởng trước mặt chị dâu, chân cậu ấy nát mất thôi!
“Này… Khụ khụ, ăn cơm, ăn cơm đi.” Ninh Tú Phân cố nén cười, vùi đầu ăn cơm, không nhìn đôi tai trắng tinh đã đỏ bừng của Vinh Cẩm Thiêm.
Vinh Cẩm Thiêm nhìn Ninh Tú Phân cố nén cười thì hít sâu một hơi, lạnh lùng liếc xéo Trần Thần: “Tôi đi đón hai người, cậu lo mà ăn cơm của mình đi, bớt nhiều chuyện.”
Trần Thần nghe được ý cảnh cáo ngầm trong lời của đội trưởng… Còn bép xép nữa sẽ cắt cái miệng chó của cậu!
Cậu ấy vội rút cái chân đau muốn chết về, muốn khóc mà không khóc nổi đáp: “Hu, em ăn, em lo ăn đây!”
Ninh Tú Phân thì hơi tò mò nhìn ra ngoài cửa, Vinh Cẩm Thiêm đã bị vây ở nông thôn nhiều năm, đây là lần đầu tiên anh lên huyện, thế mà lại có người quen ở đây sao? Không biết đến tìm ai nhỉ?
Vinh Cẩm Thiêm đi ra cửa, nhìn thấy hai người đàn ông đã ngoài ba mươi, vóc dáng bình bình đi tới từ phía đầu bên kia của con đường vắng vẻ.
Một người trong bọn họ mặc đồ lao động bình thường, người còn lại thì mặc đồng phục cán bộ, nhưng khi gặp Vinh Cẩm Thiêm, cả hai đứng thẳng, chào anh theo nghi thức quân đội tiêu chuẩn: “Đội trưởng!”
“Tôi đã nói tôi không còn là đội trưởng nữa rồi, ở đây cũng không phải đại đội, để người ta thấy thì không hay.” Vinh Cẩm Thiêm khẽ nói.
Hai người nhìn nhau, cũng biết tuy đội trưởng nhà mình đã được khôi phục cương vị, nhưng chẳng biết vì sao lại không quay về, nhưng nếu anh đã nói thế thì tất nhiên bọn họ phải nghe theo anh rồi!
Người đàn ông mặc đồ cán bộ lớn tuổi hơn người kia một chút, hạ giọng hỏi: “Đội trưởng, anh còn muốn tra lai lịch của người nào nữa không, anh cứ nói.”
Buổi chiều bọn họ đã gặp nhau, đội trưởng bảo anh ấy điều tra vài việc và anh ấy đã hoàn thành tốt nhiệm vụ.
Vinh Cẩm Thiêm ý nhị vỗ vai anh ấy: “Tạm thời cứ thế trước đi, còn bên thủ đô…”
“Không có người liên quan nào ở bên đấy biết về những hành động của anh, chúng tôi có đường dây riêng.” Người đàn ông mặc đồ cán bộ nói ngay.
Vinh Cẩm Thiêm hài lòng cười: “Ăn tối chưa, theo tôi vào gặp một người nhé?”
Hai người nói giờ này họ đã ăn rồi, nhưng vẫn muốn ngồi lại một lát để ôn chuyện với đội trưởng nhà mình.
Ninh Tú Phân đang ăn thì thấy Vinh Cẩm Thiêm dẫn hai người đi vào.
Vinh Cẩm Thiêm nhìn thấy trong cặp mắt Ninh Tú Phân chứa đầy sự tò mò bèn giới thiệu sơ qua: “Đây là lão Diệp và lão Từ, hiện lão Diệp đang làm việc trong Cục Lương thực, còn lão Từ thì ở trong một đơn vị bảo mật, là chiến hữu cũ hồi trước trong đại đội đã giải ngũ của bọn tôi.”
Lúc giới thiệu lão Từ làm việc ở đơn vị bảo mật, anh lặng lẽ chú ý đến cảm xúc của Ninh Tú Phân.
Nếu cô là kẻ địch mang sứ mệnh riêng thì cô sẽ cảm thấy hứng thú với lão Từ.
Nhưng Ninh Tú Phân lại không thể hiện biểu cảm đặc thù nào, trông cô cũng không có vẻ hứng thú mấy.
Cô chỉ hơi ngạc nhiên, xong vội vàng đứng lên, gương mặt tròn nhỏ nhắn đỏ ửng lên, ngại ngùng nói: “Xin lỗi, tôi không biết mấy anh sẽ đến đây, để tôi đi bảo nhà bếp làm thêm vài món nữa!”
Lão Từ mặc đồ cán bộ cười xòa, vẫy tay gọi cô lại: “Không cần đâu, chúng tôi ăn rồi, cô là chị dâu nhỏ à?”
Ninh Tú Phân vội vàng cầm khăn lau dầu trên tay mình, lần lượt bắt tay với lão Từ và lão Diệp.
Trần Thần nhìn về phía người tới, cảm giác miếng thịt thỏ trong miệng không còn hấp dẫn, cậu ấy quẹt miệng đứng lên, tặng cho bọn họ một cái ôm nồng nhiệt.
“Ha ha, hai người cũng đến huyện này à, thế mà đội trưởng lại không nói cho tôi biết hai người được phân đến huyện này làm việc!”
Lão Từ cũng thở dài, vỗ bả vai Trần Thần nói: “Đội trưởng bị điều xuống thôn thuộc huyện bọn tôi bao năm nay, cũng có nói cho bọn tôi biết đâu, không thì ít nhất cũng có thể giúp đỡ lẫn nhau, anh ấy đã không phải khổ cực vậy rồi.”
“Phải!” Lão Diệp cũng gật đầu như giã tỏi, hốc mắt dần đỏ ửng lên.
Thật ra ai cũng biết do tình thế hồi trước không được ổn, nên Vinh Cẩm Thiêm bị chuyển xuống cũng không báo, tất cả là do sợ đám chiến hữu cũ này của anh ra mặt thay anh, rước lấy phiền phức!
Là bạn chí cốt từng vác súng, vào sinh ra tử với nhau, sao họ có thể không biết đội trưởng trong nóng ngoài lạnh chứ!
Bây giờ khổ tận cam lai, tất cả đã qua, trật tự được lập lại, mọi thứ sẽ tốt lên!
Thấy các chiến hữu cũ ôm lấy nhau, trong dôi mắt hẹp dài trong trẻo lạnh lùng của Vinh Cẩm Thiêm hiện lên ý cười dịu dàng mà phức tạp.
Ninh Tú Phân nhìn thấy hết, quay người lặng lẽ tuồn thêm tám tệ và phiếu cho đầu bếp Lưu.
Xem như lén đưa tiền làm thêm giờ và nấu thêm món cho ông ấy, nhờ ông ấy nghĩ cách đưa hai bình rượu và thêm vài món ăn lên.
Chỉ một lát sau, đồ ăn và rượu đã được mang đến.
Tất nhiên mấy người lão Từ và lão Diệp nhìn thấy sự tinh tế của Ninh Tú Phân, bọn họ cười khen: “Cảm ơn chị dâu nhỏ.”
Trong quân đội, kẻ mạnh làm vua, dù có nhỏ tuổi hơn thì vợ của đội trưởng bọn họ đã công nhận vẫn sẽ là chị dâu.
Ninh Tú Phân hơi ngượng ngùng, thấp thỏm nhìn sang Vinh Cẩm Thiêm, thế này là ôn chuyện với chiến hữu sao?
Sao anh lại giới thiệu cả cô cho chiến hữu thế, bọn họ chỉ kết hôn giả thôi mà, không phải càng ít người biết chuyện anh kết hôn thì càng tốt sao?
Ít nhất thì sau này tách ra, anh cũng sẽ không bị ảnh hưởng quá nhiều.

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!