Cho dù đám đàn em bên ngoài mật thất của ông ta bị giật mình, cho dù trong tay họ có vũ khí.
Nhưng bản năng của chú Liễu, người đã trải qua chiến tranh, cũng có kinh nghiệm vào sinh ra tử trong dòng nước lũ thời đại, cho ông ta biết bóng người đáng sợ ở sau lưng có thể lấy mạng tất cả bọn họ.
Đối phương còn mong đợi ông ta đồng ý mở cửa.
Giống như thợ săn chờ đợi chơi trò giết chóc, mong chờ mùi vị của máu, chỉ đợi ông ta tự chui đầu vào lưới.
Khi nói về tư tưởng đúng đắn ở thời buổi này thì ông ta đã không bình thường rồi, thế mà vẫn còn loại người này.
Môi chú Liễu run rẩy, nghiến răng nói: “Ngài muốn tôi làm cái gì thì tôi sẽ làm cái đó.”
Bóng người sau lưng nghe vậy, chậm rãi thở dài, dường như hơi tiếc nuối: “Chà… Tiếc thật.”
Chú Liệu không dám phát ra tiếng, run rẩy cúi đầu: “Chỉ cần ngài ra lệnh, tôi sẽ làm bất cứ điều gì có thể làm được.”
Tối này đã trở thành ác mộng của ông ta trong suốt thời gian dài.
…
Lúc Mãn Hoa đi ra từ Cục cảnh sát huyện, trời đã tối đen.
Cô ấy còn tưởng mình đang nằm mơ.
“Cái đó… Sau này chúng ta sẽ cung cấp hàng hóa cho căng tin Cục cảnh sát sao?” Mãn Hoa véo tay mình, đau đến mức nhíu mày.
Ninh Tú Phân buồn cười xoa tay cô ấy: “Đừng véo nữa, là thật đấy, trưởng ban thư ký vừa tiếp đón chúng ta đã nói, sau này chúng ta có lâm sản thì gửi đến, nửa tháng một lần.”
Thật ra những thứ họ có thể gửi đi không nhiều, chỉ có thể bổ sung và cải thiện cơm nước trong nhà ăn công nhân viên thôi.
Nhưng đây cũng là một bước tiến lớn, nếu lượng lâm sản của họ đủ nhiều, chỉ cung cấp cho căng tin Cục cảnh sát thì mỗi tháng họ có thể lãi ít nhất hơn một trăm.
Mãn Hoa cực kỳ vui mừng, cầm danh sách trên tay: “Khi về chị sẽ báo cho chồng và bố chống chị!”
Ninh Tú Phân đưa Mãn Hoa đến chỗ xe bò của Hoa Tử, thấy từng bao phân bón chất trên xe Hoa Tử.
Cô cong mắt nói với Hoa Tử: “Anh Hoa Tử, anh và chị Mãn Hoa về trước đi, hình như vị kia nhà em cũng vào huyện, em mua chút đồ với anh ấy rồi về sau.”
Mãn Hoa ngây ra, sau đó nháy mắt với cô, cười nói: “Bác sĩ Vinh cũng đến à, được rồi, vậy bọn chị về trước đây, không làm phiền hai người nữa, nhưng nhớ về sớm một chút, trên đường nguy hiểm lắm.”
Ninh Tú Phân hơi xấu hổ, cúi đầu, vẫy tay với cô ấy: “Trời tối rồi, chị Mãn Hoa, anh Hoa Tử, đi đường cẩn thận nhé.”
Sau khi xe bò của Mãn Hoa và Hoa Tử rời đi, Ninh Tú Phân thản nhiên nhìn xung quanh.
Trần Thần thấy Ninh Tú Phân đứng ở đấy, đầu không động đậy, con ngươi liếc ngang liếc dọc, tai vểnh lên như con thỏ đang cảnh giác.
Cậu ấy khó hiểu nhìn một lúc rồi bắt chước Ninh Tú Phân không động đậy đầu, mắt liếc ngang liếc dọc.
Ninh Tú Phân liếc cậu ấy: “Anh làm gì đấy?”
Trần Thần cũng liếc cô: “Tôi đang học chị dâu nhỏ, đây là phương pháp luyện mắt mới sao?”
Ninh Tú Phân hơi dừng lại rồi hít sâu một hơi: “Tôi đang nhìn xem người của chú Liễu có theo dõi chúng ta với chị Mãn Hoa không.”
Trần Thần ngừng liếc mắt, nghiêm túc nói: “Đừng lo, lúc chúng ta ra khỏi Cục cảnh sát không có ai theo dõi.”
Với khả năng trinh sát của mình, cậu ấy rất chắc chắn bây giờ không có ai theo dõi họ, mặc dù không biết tại sao người của chú Liễu lại rút lui.
Ninh Tú Phân ngây ra: “Thật không, sao anh không nói sớm!”
Trần Thần khó hiểu: “Nhưng cô không hỏi mà?”
Ninh Tú Phân giả vờ tươi cười nhìn cậu ấy: “Vậy anh bắt chước hành động của tôi làm gì? Đội trưởng của anh có từng nói anh có một loại vẻ đẹp thiếu não không?”
Trần Thần sờ gáy, không hiểu, bối rối nói: “Tôi không thiếu não mà?”
Ninh Tú Phân quay người trợn mắt nói: “Đi thôi, đi đợi đội trưởng của anh.”
Thời buổi này mắng người không dùng lời thô tục, cậu ấy nghe cũng không hiểu!
Trần Thần vô tội đi theo sau Ninh Tú Phân, trong lòng rất khó hiểu, phụ nữ đúng là một loài kỳ lạ, động tí là tức giận.
Phụ nữ ai cũng vậy, cậu ấy vẫn tiếp tục làm một con gà tơ thôi!
Lúc Ninh Tú Phân và Trần Thần đến cửa bưu điện thì bưu điện đã đóng cửa.
Trên đường cái không còn người nữa.
Một bóng người lặng lẽ đội mũ giải phóng đứng đó, cái bóng phản chiếu lên tường như một bức tranh vẽ bóng đẹp tuyệt vời.
Ninh Tú Phân ngơ ngác nhìn rồi cười chạy qua: “Vinh Cẩm Thiêm!”
Hôm nay khiếp vía như vậy, thoát khỏi nguy hiểm rồi nhìn thấy người quen khiến lòng cô tràn đầy cảm giác an toàn.
Người đàn ông quay gương mặt góc cạnh lại nhìn Ninh Tú Phân, nhàn nhạt nói: “Cô chạy chậm thôi, cần thận lại chụp ếch.”
Ninh Tú Phân nhìn anh: “…”
Một người đẹp như thế, sao lại mọc ra cái miệng như vậy chứ? Đúng là chó thật!
Ninh Tú Phân hít sâu một hơi, quyết định không so đo với tên chó này: “Vinh Cẩm Thiêm, anh ăn chưa?”
Hôm nay cô kiếm được một khoản lớn, lại gặp phải nhiều chuyện bực mình như vậy nên nóng lòng muốn nói với tên chó này, dẫu sao sau này còn phải nhờ anh trông nhà phòng thân.
Vinh Cẩm Thiêm không ngờ mình lại thành con chó trong lòng Ninh Tú Phân, nhìn cô chạy về phía mình, quan tâm mình đã ăn cơm chưa.
Tâm trạng anh khá tốt: “Chưa ăn, mấy quán ăn gần đây cũng đóng cửa hết rồi.”
Mắt Ninh Tú Phân cong cong, vỗ cánh tay anh, hào phóng nói: “Không sao, đi theo tôi, tôi đưa anh đi ăn đồ ngon, lâu rồi không vào huyện đúng không.”
Đang nói, cô chợt nhìn cả người Vinh Cẩm Thiêm như thể phát hiện ra cái gì đó.
Vinh Cẩm Thiêm nhướn mày: “Cô nhìn gì?”
Ninh Tú Phân cười kéo tay áo anh: “Ấy, đây không phải bộ đồ lao động lần trước tôi mang từ trong huyện về cho anh à, anh eo thon chân dài! Mặc lên rất đẹp!”
Hầu hết đồ lao động là hàng may sẵn, rộng thùng thình, nhưng bộ này của Vinh Cẩm Thiêm lại phẳng phiu vừa người, nếu không phải quần áo do cô mua thì cô còn cho rằng nó được làm từ chất liệu may áo vest tốt nào đó!
Cô lại nhìn mũ của anh: “Mũ giải phóng mới cũng rất đẹp!”
Đội mũ giải phóng lên làm khuôn mặt tuấn tú của anh hiện rõ đường nét lạnh lùnh nghiêm nghị.
Mặc dù ông lớn Vinh rất chó, nhưng là một con chó xinh đẹp!
Lời khen thẳng thắn bộc trực của cô làm Vinh Cẩm Thiêm ho nhẹ một tiếng, khuôn mặt trắng nõn của anh đỏ lên: “Ừ, ông Đường sửa giúp tôi.”
Trong những cô gái ở đại viện theo đuổi anh lúc trước, ai cũng tin phục vào bản lĩnh và nắm đấm của anh.
Thời này đàn ông được khen đẹp là sỉ nhục.
Chỉ có cô không kiêng nể gì mà hào phóng khen mặt và dáng người anh, nhưng không hiểu sao anh chẳng những không ghét mà còn thấy thoải mái.
Ninh Tú Phân hơi ngạc nhiên: “Ông Đường biết sửa quần áo hả, tôi còn tưởng là bà Hạ sửa.”
Bây giờ sửa và may quần áo là kỹ năng rất nhiều phụ nữ phải có, dù sao đồ may sẵn vẫn rất đắt, lấy quần áo người lớn không mặc nữa sửa cho trẻ con mặc là chuyện bình thường.
Vinh Cẩm Thiêm thản nhiên nói: “Ở châu Âu đàn ông làm thợ may nhiều hơn phụ nữ, trước đây ông Đường từng học ở Oxford, lúc rảnh rỗi thường học may vest trong tiệm may, sau này làm giáo sư ở thành phố Thương Hải cũng từng mở cửa hàng đồ vest kiểu Tây.”
Ninh Tú Phân ngây ra: “Anh biết nhiều phết nhỉ.”
Vinh Cẩm Thiêm ra vẻ quen thuộc châu Âu như thể anh từng ra nước ngoài vậy.
Nhưng những người trí thức thế hệ trước giỏi giang vậy sao? Vừa đi học, lại biết Trung y, còn biết may vest!
Cô kéo tay áo anh nhìn ngó: “Tôi bảo mà, đường cắt này trông hơi giống đường nét gọn gàng của kiểu áo Tôn Trung Sơn.”
Rõ ràng là làm từ chất liệu mềm mại thông thường nhưng lại có thể tạo ra hiệu quả mạnh mẽ thế này, ông Đường quá giỏi!
“Này, hình như trên tay áo anh có vết bẩn, màu đỏ đậm… Là máu à?” Ninh Tú Phân bỗng tinh mắt phát hiện trên cổ tay áo cô đang kéo có mấy vết bẩn màu đỏ đậm.
Vinh Cẩm Thiêm dừng một chút, rút tay áo mình lại nói: “Không phải!”