Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Sau Khi Tái Sinh, Ta Kết Hôn Lần Nữa - Ninh Tú Phân

Trần Thần gật đầu lia lịa.
Vinh Cẩm Thiêm híp mắt, ánh mắt cũng tỉnh bơ nhìn quanh bưu điện.
Ánh nắng lúc ba giờ chiều rất đẹp, bưu điện nằm trên con đường náo nhiệt, nhiều người qua lại.
Nhưng dựa vào trực giác nhạy bén và kinh nghiệm chiến đấu nhiều năm, anh đã nhận ra ai đang theo dõi Ninh Tú Phân.
Ánh mắt anh dán chặt vào một số người: “Con thỏ chết kia đúng là muốn tiền hơn mạng sống.”
Trần Thần ngẩn ra, con thỏ chết là ai?
Cậu ấy chợt nhớ ra đôi mắt to và khuôn mặt nhỏ nhắn, cả cái miệng nhỏ chóp chép của Ninh Tú Phân, ừm, đúng là khá giống con thỏ.
Vinh Cẩm Thiêm dặn Trần Thần: “Cậu coi chừng con thỏ chết kia cho tôi, có gì khác thường thì ghi nhớ cho tôi.”
Nói xong, anh xoay người ra đường.
“Đội… Anh Vinh, anh đi đâu, không đợi chị dâu sao?” Trần Thần vội hỏi.
Vinh Cẩm Thiêm thản nhiên đáp: “Tôi đi làm chút chuyện.”
Trần Thần cũng không biết anh đi làm chuyện gì, nhưng nhìn bóng lưng lạnh lẽo của đội trưởng, cảm thấy có người gặp xui xẻo.
Cậu ấy khó hiểu gãi đầu, nhưng vẫn nghe lời trở về bảo vệ Ninh Tú Phân.

Khi Trần Thần quay lại, Ninh Tú Phân đã gọi điện thoại xong, đang nộp tiền.
Nhìn Ninh Tú Phân sầm mặt trả tiền điện thoại, Trần Thần khó hiểu: “Chị dâu nhỏ, chị không vui à?”
“Tôi không sao, đi thôi, đi gọi chị Mãn Hoa, chúng ta đi nhà khách của huyện.” Ninh Tú Phân lắc đầu, bình tĩnh lại, tỏ vẻ không muốn nói nhiều.
Trần Thần cũng không dám hỏi nhiều, ngẫm nghĩ rồi vẫn nói: “À, đúng rồi, đội trưởng cũng vào huyện.”
Ninh Tú Phân ngẩn ra: “Anh ấy vào huyện á, tới làm gì?”
Anh muốn vào huyện, sao hôm qua không nói chứ? Nếu nói, sáng sớm có thể đi cùng.
Trần Thần lắc đầu: “Tôi cũng không biết, vừa rồi anh ấy nói phải làm chút chuyện, lát nữa sẽ gặp ở cửa bưu điện.”
Ninh Tú Phân ngẫm nghĩ: “Được, chúng ta đến nhà khách làm việc trước, sau đó đến đây chờ anh ấy.”
Hai người đã nói phải đi đón Mãn Hoa.
Người của chú Liễu cứ đi theo Ninh Tú Phân như vậy, nhìn cô dẫn người đến nhà khách, một lát sau lại nhìn Ninh Tú Phân và vài người rời đi…
Cục cảnh sát huyện?
Còn là chính trưởng ban thư ký tiếp đãi?
Ba người đi theo Ninh Tú Phân nhìn nhau, chẳng lẽ Ninh Tú Phân thật sự có lai lịch “Bí ẩn”?
Ba người âm thầm thương lượng, vội cử một người trở về báo cho chú Liễu để ra quyết định, hai người còn lại tiếp tục đi theo.
Mặt trời chiều ngả về Tây, chú Liễu đang ở trong một nhà gian ở phía Tây huyện, cầm bình mai thời Nguyên cẩn thận chà lau.
Nghe thấy đàn em báo Ninh Tú Phân đến Cục cảnh sát huyện, còn do chính lãnh đạo ra tiếp đãi.
Ánh mắt đang cúi xuống của ông ta lộ ra vẻ nguy hiểm: “Chẳng lẽ cô ta là cảnh sát… Không đúng, nếu cô ta là người của Cục cảnh sát thì không dám kiêu ngạo bán đồ như vậy!”
Cho dù là ai, làm ông ta lỗ nặng, giẫm lên mặt chú Liễu này, không giết chết con điếm thối kia thì không xong!
“Đại ca, có cần em tìm người hỏi thăm không?” Bí đao lùn sáp lại gần.
Chú Liễu gật đầu, khịt mũi: “Ừm, cẩn thận một chút.”
Mặt trời xuống núi, ông ta cẩn thận bưng bình mai vào trong phòng kho báu ở sâu trong phòng mình.
Nhưng ông ta mới khởi động cơ quan mật thất, vừa mở cửa ra đã ngây dại.
Một bóng người thon dài ngồi quay lưng ở tít bên trong, cặp chân dài tùy tiện gác lên bàn, trong tay còn đang mân mê thứ gì đó.
Chú Liễu không nhìn rõ mặt đối phương, hoảng hốt định gọi người: “Mày…”
“Vèo!” Một làn gió lạnh sượt qua gò má ông ta, cắm thẳng lên cửa cạnh tai ông ta.
Máu chảy xuống gò má chú Liễu, cuối cùng ông ta đã rõ thứ đối phương mân mê trong tay là một thanh dao găm sắc bén.
Tiếng gọi người của ông ta cũng bị nghẹn lại!
“Vị này… Đại ca, cậu muốn cái gì, cứ việc lấy.” Chú Liễu biết mình gặp cao thủ, không phải ai cũng có thể làm được chiêu này.
Nhất là khi ông ta nhìn thấy trong tay đối phương còn một thanh dao găm.
Gương mặt của đối phương chìm trong bóng tối, không thể nhìn rõ, chỉ có hơi thở lạnh như băng khó lường khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Đối phương chậm rãi mở miệng: “Chú Liễu, tổ mười hai thôn Tào gia trấn Tân Hóa thôn Văn Trung huyện Đồ Thành thành phố An Hoài tỉnh Nam Dự, tên thật là Tào Hà Nam, năm nay bốn mươi chín tuổi, mẹ già bảy mươi hai tuổi, có hai chị em gái, con trai đang học trường trung học ở huyện, con gái vừa lập gia đình, còn có gì cần bổ sung không?”
Một câu nói vạch trần gốc gác không ai biết, khiến chú Liễu cứng đờ.
Trong mắt ông ta hiện lên vẻ tàn nhẫn và sợ hãi: “Mày là ai, định làm gì, dám đụng vào người nhà tao, tao nhất định không bỏ qua cho mày!”
Bóng người khẽ mỉm cười: “Chú Liễu cũng được, Tào Hà Nam cũng thế, đừng chọc người không nên dây vào, điều tra chuyện không nên tra, hiểu chứ?”
Chọc người không nên dây vào, điều tra chuyện không nên tra…
Gần đây chuyện ông ta muốn điều tra chỉ có…
Chú Liễu cứng đờ, lén thò tay ra đằng sau, vừa nheo mắt muốn nhìn rõ diện mạo của người ngồi trong bóng tối: “Mày đang nhắc đến con nhóc buổi trưa kia?”
Hóa ra đối phương thật sự có lai lịch bí ẩn!
Đang nói thì đối phương bất ngờ đá lên chiếc bàn dài gỗ lim trước mặt.
Bàn gỗ lim nặng nề kia nện cái “Rầm” về phía ông ta.
Chú Liễu sợ bay màu, bụng đau dữ dội, ông ta lảo đảo hai bước, nhịn đau giơ súng lên định bắn.
Nhưng không biết một bàn tay lạnh như băng ở đâu ra đột nhiên túm gáy ông ta…
“Rầm!” Ông ta chỉ thấy trời đất quay cuồng, sau đó ngã lên trên bàn gỗ lim, cổ tay cũng bị bẻ, khẩu súng lục K54 trong tay rơi vào tay đối phương.
Ông ta còn chưa kịp kêu đau, đầu đã bị người thô bạo ấn “Bụp” lên bàn.
Máu đỏ sẫm chảy từ trán ông ta xuống bàn.
“Tôi không có tính kiên nhẫn, cũng không thích người khác giở trò.” Bóng người áp chế ông ta từ đằng sau, giọng nói vẫn rất bình tĩnh và lạnh lùng, ôn hòa lịch sự.
Nhưng kèm theo tiếng “Rắc, rắc”.
Mắt chú Liễu đỏ lên, nhìn khẩu K54 mình khó nhọc kiếm về lại bị một tay đối phương tháo dỡ thành một đống sắt vụn trong vòng một phút đồng hồ.
Viên đạn và các linh kiện lạnh như băng rơi xuống bàn trước chóp mũi mình, rạch mặt ông ta ra vết máu thật nhỏ.
“Chú!”
“Đại ca, có chuyện gì vậy!”
“Đại ca! Mở cửa!”
Rất nhiều người ở ngoài phòng kho báu nghe thấy tiếng động, ra sức phá cửa.
Nhưng bên trong, người đàn ông đằng sau chú Liễu lại nhẹ nhàng nở nụ cười, giống như khá chờ mong, hỏi rất nhẹ: “Có muốn cho bọn họ vào không, lâu rồi… Tôi không khai trai.”
Chú Liễu lòng dạ nham hiểm hung ác cả đời, lần đầu tiên cảm thấy… Sợ hãi.
Cho dù đám đàn em bên ngoài mật thất của ông ta bị giật mình, cho dù trong tay họ có vũ khí.

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!