Làm màu? Làm màu là cái gì?
Trần Thần còn chưa phản ứng lại, Ninh Tú Phân đã kéo cậu ấy biến mất ở góc đường.
Cô làm màu là vì khiến mấy người chú Liễu kia ngẩn ra, kiêng dè một hồi, để tiện chạy trốn từ trạng thái giằng co.
Đỡ phải làm ầm tại chỗ!
Lần này thật sự không có ai công khai chặn bọn họ.
Bởi vì ở lại quá lâu, cảnh vệ ở cửa đã tỏ ra cảnh giác, gọi người chuẩn bị qua đây nhìn xem hai nhóm người lén lút này làm gì.
“Đi!” Chú Liễu thấy thế, chỉ có thể nén giận, xoay người dẫn người rời đi.
Rời khỏi đồn công an, Sào trúc gầy siết nắm tay, cuối cùng vẫn gầm lên.
“Đại ca, một ngàn năm trăm tệ đấy, tiền có thể dùng ở trên người chúng ta đã bị cô ta móc sạch, rõ ràng là chúng ta có súng…”
Chú Liễu đột nhiên giơ tay, ấn mẩu thuốc lá nóng bỏng trong tay lên cổ Sào trúc gầy: “Im mồm!”
“Á…” Sào trúc gầy đau đến mức cổ nổi gân xanh, nhưng dưới ánh mắt âm trầm lạnh lùng của chú Liễu, anh ta ép mình không được hét lên.
“Nếu không phải do chúng mày làm hỏng việc, đối phó với một giáo viên trung học cũng không xong, có thể khiến tao tổn thất nhiều tiền vậy sao!” Chú Liễu cười mỉa, ánh mắt như muốn giết người.
Sào trúc gầy đau mà không dám nói lời nào, cũng không dám giãy giụa. Làm hỏng chuyện này, đây đã là hình phạt nhỏ, không chôn sống anh ta đã tốt lắm rồi.
Anh ta thật sự rất sợ đại ca, cũng không biết sao con nhỏ đáng ghét kia lại dám kêu gào với đại ca, đúng là không biết thì không sợ!
Bí đao lùn chỉ có thể tới giải vây: “Đại ca, chúng ta có ba người bị thương nặng, không thể bỏ qua chuyện này được, em đã phái người đi theo bọn họ, lần này nhất định phải điều tra rõ ràng chi tiết về bọn họ, lột da bọn họ!”
Lúc này chú Liễu mới buông đầu mẩu thuốc lá kia ra, ném xuống đất, lạnh lùng thốt lên: “Sau lưng con nhóc đáng ghét kia chắc chắn có người, chỉ mình nó thì biết được nhiều thứ thế à?”
Lại còn biết thời điểm giá đồ cổ tăng lên chính là lúc bắt đầu phát triển… Nghĩa là dần dần một số người có tiền để không và muốn đi sưu tầm đồ.
Đây không phải tầm nhìn của một con nhóc nhà quê và người dân bình thường có được.
Hiện giờ ông ta còn bắt đầu hoài nghi có phải khi thu hàng đã mạo phạm ai hay không, hoặc cuối cùng sau lưng Ninh Tú Phân có thế lực gì đang để mắt đến ông ta.
Người tên Trần Thần kia chắc chắn là cao thủ đứng đầu trong quân.
“Tên to con bên cạnh cô ta nhất định không phải người bình thường, đừng hành động thiếu suy nghĩ, người tao muốn xử phải một lần trúng đích!” Chú Liễu âm trầm nói.
Bình mai thời Nguyên là đồ ông ta đã theo dõi từ một tháng trước, sau khi thả tin tức ra, đã có người ra giá cao đặt trước!
Vốn tưởng chỉ cần vài chục tệ, có khi còn miễn phí là có được đồ tốt, cuối cùng mình lại tốn một khoản lớn!
Con nhóc kia đã nhận ra mình không muốn tổn thất quá nhiều thuộc hạ ở một huyện nhỏ, càng không muốn mất hai món đồ cổ này, nhất là bình mai thời Nguyên, nên mới dám kiêu ngạo như thế.
Từng trải qua rất nhiều sóng sóng to gió lớn, nhưng lại lật thuyền trong mương!
Trong mắt chú Liễu nổi ý muốn giết người.
Mẹ nó… Ông ta sẽ không bỏ qua cho con nhỏ đáng ghét kia!
…
“Chị dâu nhỏ, bọn họ sẽ không bỏ qua cho cô, sau này cô bán hàng ở trong huyện như thế nào?” Trần Thần nhìn Ninh Tú Phân, đúng là đau đầu.
Cậu ấy rất nhạy cảm với sự thù địch và sát khí, chú Liễu kia không phải kẻ dễ bắt nạt, nếu bị người như vậy thù hận, thì sẽ gặp rắc rối lớn.
Cuối cùng Ninh Tú Phân thở phào nhẹ nhõm, hai chân mềm nhũn, mệt mỏi: “Vậy thì không bán nữa.”
Trời lạnh, áo trong của cô ướt đẫm, lần này đột nhiên rơi vào cuộc đối đầu sinh tử, sao có thể không sợ!
Nếu như cô còn yếu đuối như đời trước thì đã té xỉu rồi bị người bán cả người lẫn hàng!
Cũng may đời này, cô đã trà trộn ở chợ đen hơn nửa năm, lại có “Tấm gương” bà Hạ rèn luyện ra bản lĩnh ứng biến ngay tại chỗ và khả năng nhìn người.
Cô đoán đúng đối phương không biết rõ lai lịch của mình, cũng không muốn làm to chuyện và mất kiểm soát, hơn nữa có Trần Thần ở đây, vừa rồi phải cố gắng chống đỡ, không tỏ ra sợ hãi, cuối cùng mới mạo hiểm vượt qua.
Trần Thần ngây ra: “Nhưng không phải cô định mang lâm sản đến bán cho các đơn vị trong huyện cùng chị Mãn Hoa sao?”
Ninh Tú Phân lấy khăn tay lau mồ hôi lạnh trên trán: “Tôi đã có chừng một ngàn bảy trăm tệ, còn bán lâm sản gì nữa, thà dành thời gian chuẩn bị thi, anh tưởng lấy hàng không mệt à!”
Mệt mỏi bán lâm sản nửa năm, cô mới lời ba trăm tệ, trong đó một nửa là của Vinh Cẩm Thiêm.
Buôn bán lâm sản gì đó, dù sao cô đã giới thiệu Mãn Hoa cho chị Chương, mình chỉ cần ở đằng sau chỉ dẫn Mãn Hoa nên làm thế nào là được, việc này không cần kỹ thuật gì.
Cuối cùng có buôn bán được không thì phải xem năng lực và sự kiên trì của Mãn Hoa.
Còn đồ cổ gì đó, chờ cô thi đỗ đại học rồi bán cũng không muộn!
Ninh Tú Phân thở dài: “Thật ra đội trưởng của anh nói cũng có lý, hiện giờ đã là tháng hai dương lịch, còn có mấy tháng nữa là thi tốt nghiệp trung học, mấy tháng này tôi không lên huyện bán hàng nữa, chờ thi đỗ đại học thì rời khỏi thôn.”
Khi đó chạy rồi, Trung Quốc lớn như thế, cô còn sợ gì?
Còn hiện giờ, cho dù đám người chú Liễu điều tra được cô ở thôn nào, chẳng lẽ còn dám vào thôn ra tay sao…
Hiện giờ giao thông chưa phát triển, người trong thôn khá khép kín, người lạ mặt còn chưa vào thôn, người cả thôn đã biết, lúc trước Trần Thần đưa cô về nhà lúc hơn nửa đêm còn bị dì ba Vương nhìn thấy ở cửa thôn!
Huống chi Vinh Cẩm Thiêm vẫn ở trong thôn một thời gian ngắn, có cả con sói Tiểu Bạch trông nhà kia, cô không sợ!
Trần Thần không biết nên nói gì, hóa ra cô đã nghĩ ra đường lui rồi, thảo nào dám tính kế đám côn đồ như chú Liễu kia.
Cậu ấy chỉ có thể bùi ngùi rằng chị dâu nhỏ đúng là… Con mẹ nó, “Làm người dũng cảm bao nhiêu thì túi tiền cũng rủng rỉnh bấy nhiêu”, vô cùng “Đại nhảy vọt”.
Trần Thần lắc đầu: “Nhưng như vậy vẫn quá nguy hiểm, chị dâu, bây giờ chị có về tìm chị Mãn Hoa không?”
Ninh Tú Phân ngẫm nghĩ: “Không vội, tôi định đến bưu điện gọi điện thoại, gửi tiền, sau đó tối nay còn phải đến nhà khách của huyện.”
Cô cũng không thể mang theo nhiều tiền như vậy trên người!
Trần Thần nhíu mày, biểu cảm không thay đổi nhìn đường phố cách đó không xa: “Chị dâu nhỏ, người của chú Liễu còn đang theo dõi chúng ta.”
Cô làm vậy chẳng phải để lộ hết quan hệ và tuyến đường hoạt động thường ngày của cô sao?
Ninh Tú Phân đảo mắt to, cười nói: “Đừng lo lắng.”
Nói xong, cô xoay người đi về phía bưu điện.
Trần Thần không biết cô có ý định gì, chỉ cảm thấy chị dâu nhỏ này có vẻ toàn “Kế sách đi vào lòng đất”.
Cậu ấy chỉ có thể dứt khoát hộ tống Ninh Tú Phân đến bưu điện.
Ninh Tú Phân vào bưu điện, phát hiện chủ nhật có rất nhiều người xếp hàng gọi điện thoại, cô thành thật xếp hàng.
Trần Thần thấy thế, đi thẳng đến cửa sổ gửi điện báo, xuất trình giấy tờ, nhận được ngay quyền ưu tiên gửi điện báo.
Chờ cậu ấy gửi xong một bức điện báo về thủ đô và tỉnh, quay đầu lại thấy Ninh Tú Phân vẫn đang xếp hàng, cậu ấy đi ra cửa bưu điện hút điếu thuốc, hít thở không khí.
Bên trong bưu điện vẫn rất an toàn, cậu ấy có thể yên tâm.
Nào ngờ vừa ra ngoài, Trần Thần đã nhìn thấy một bóng dáng cao gầy đứng ở cửa.
Cậu ấy hơi sửng sốt, sau đó vội nghênh đón, khá ngạc nhiên: “Đội trưởng, anh lên huyện khi nào vậy, đến bưu điện có chuyện gì không?”
Trần Thần để ý thấy đội trưởng mặc quần áo lao động màu lam mới tinh, cài nút cổ áo đến trên cùng.
Quần áo lao động nhìn có vẻ bình thường lại giống đồ đặt may riêng, mặc ở trên người Vinh Cẩm Thiêm làm tôn lên dáng người, bờ vai rộng, eo thon của anh, xuất sắc lạnh lùng giống như cây bạch dương.
“Ồ, quần áo mới chị dâu mua cho đội trưởng sao?” Trần Thần vui vẻ đi vòng quanh Vinh Cẩm Thiêm.
Dường như đội trưởng đã lấy lại tinh thần trước đây trong đội, vẻ chán chường đè nặng kia tản đi rất nhiều, tốt quá!
“Ừm.” Vinh Cẩm Thiêm lơ đãng kéo vạt áo, kéo phẳng nếp nhăn ở góc áo.
Sau đó, anh nhìn ra đằng sau Trần Thần, lại không thấy người sau lưng cậu ấy, anh nhíu mày: “Cô ấy đâu? Vẫn đang gọi điện thoại sao?”
Trần Thần vẫn đang thưởng thức sắc đẹp của đội trưởng mình, cười he he gật đầu: “Đúng vậy, anh Vinh, sao anh biết em dẫn chị dâu nhỏ đến bưu điện gọi điện thoại vậy?”
Khuôn mặt tuấn tú của Vinh Cẩm Thiêm lạnh lẽo, giống như có chuyện rất khó chịu, nhưng anh không trả lời vấn đề của Trần Thần.
Không thể nói là mình ngồi ở cửa bưu điện chờ đặc vụ nhỏ hai ba tiếng chứ!
Vẫn may, vừa rồi anh đi vệ sinh, không chạm mặt Ninh Tú Phân và Trần Thần, không để cho người ta thấy mình chờ người.
Vinh Cẩm Thiêm nói qua loa: “Tôi lên huyện gặp vài người, cậu cũng quen, đồng đội cũ xuất ngũ, Ninh Tú Phân muốn tìm hai người giúp cô ấy trông nom việc làm ăn.”
Trần Thần hiểu ngay, nhíu mày rậm: “Chị dâu nhỏ thật sự nên tìm hai vệ sĩ trông chừng, cô ấy rất liều lĩnh, như thể trong mắt chỉ có tiền vậy!”
Đời này cậu ấy chưa từng thấy cô gái nào to gan như vậy, rõ ràng là sợ chết khiếp, nhưng không hề tỏ ra rụt rè khi đối phó lũ côn đồ kia, lại còn dám bắt chẹt đối phương!
Vinh Cẩm Thiêm nhướn mày: “Sao thế, cô ấy gây họa gì?”
Trần Thần kể lại từ đầu đến cuối.
Mặt Vinh Cẩm Thiêm sầm xuống, đôi mắt hẹp dài sắc bén lóe lên: “Đám người kia chặn hai người?”