Dù quân khu có bệnh viện và đội ngũ quân y, nhưng có nhiều vấn đề y học hiện tại chưa giải quyết triệt để. Đặc biệt là các quân nhân làm nhiệm vụ ở vùng lạnh, hay phải lội nước, băng tuyết lâu ngày, rất dễ mắc bệnh phong thấp và các chứng đau nhức mãn tính. Những loại thuốc của Lâm Uyển chính là thứ mà họ đang rất cần.
Trước đây, ông cụ đã xin cô mấy phương thuốc ngâm tắm trị phong thấp, sau đó truyền lại cho chiến hữu. Ai dùng cũng khen hiệu quả rõ rệt. Hiện tại, thuốc của Lâm Uyển còn được bán ở phòng y tế đại đội, trở thành một trong những mặt hàng kinh doanh chủ lực. Nếu quân đội đặt hàng, đây sẽ là một cơ hội lớn.
Nhân tiện, cô cũng nhờ Trần Chí Cương tiếp tục tìm hiểu về thân thế của Tiểu Quang, đặc biệt là nguồn gốc của chiếc ban chỉ mà cậu bé đeo.
Hai ngày sau, xe jeep đến đón ông cụ Cố về tỉnh.
Hai cậu bé Minh Lương và Minh Quang bịn rịn không rời. Dù trước đó đã biết sớm muộn gì cũng phải chia tay, nhưng đến lúc này vẫn khó mà kìm lòng.
Ông cụ Cố xoa đầu hai đứa nhỏ, cười nói: "Ông có một món quà cho các cháu. Qua vài ngày nữa sẽ gửi tới."
Tiểu Minh Quang vội vàng nói: "Ông nội Cố yên tâm, chúng cháu sẽ viết thư cho ông!"
"Được, ông sẽ chờ." Ông cụ vẫy tay tạm biệt bọn trẻ, rồi lại nhìn về phía Lâm Uyển và Lục Chính Đình, ánh mắt mang theo chút lưu luyến.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!