Thấy vậy, hai cậu bé lập tức tin tưởng, mỗi đứa cầm một miếng lớn, cắn xuống một miếng thật to, lòng đầy mong đợi.
Nhưng ngay sau đó, ánh mắt hai đứa nhìn nhau đầy nghi hoặc.
"Sao có vị chua chua kỳ lạ thế này?"
Chẳng lẽ bánh mì bị ai tráo đổi rồi sao?
Cả hai lập tức đưa mắt dò xét nhìn Lâm Uyển và Lục Chính Đình.
Lâm Uyển khoanh tay, cười vô tội: "Đừng nhìn mẹ, mẹ không chịu trách nhiệm đâu nhé."
Lục Chính Đình điềm đạm nói: "Không sao, thất bại có thể điều chỉnh phương pháp chế biến."
Lâm Uyển liếc nhìn Lục Chính Đình một cái, rõ ràng là mấy người lớn cưng chiều bọn trẻ, để chúng thoải mái bày trò trong bếp. Nhưng cô cũng không phản đối, dù sao cũng là cơ hội cho bọn nhỏ vừa chơi vừa học.
Bác sĩ Kim và Trần Chí Cương cũng nếm thử bánh mì. Ban đầu họ định giống ông cụ Cố tâng bốc vài câu, nhưng ngay khi miếng bánh đầu tiên vào miệng, cả hai lập tức hối hận. Miếng bánh quá lớn, muốn nhả ra cũng không tiện. Hai người đưa mắt nhìn nhau, đều thấy sự cam chịu trong ánh mắt đối phương. Hết cách, đành cố nuốt xuống, miễn cưỡng cắn thêm một miếng nữa.
Ông cụ Cố vẫn rất nhiệt tình khen ngợi: "Ừm, rất ngon! Hương vị này độc đáo lắm, có vị trong veo của cải trắng, hương thơm của nấm hương, lại thêm cả tôm bóc vỏ, còn có..."
Tiểu Minh Quang nhíu mày: "Ông nội Cố, ông đừng gắng gượng nữa. Thôi cứ để cháu với anh nhỏ từ từ ăn đi."
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!