Chú Liễu cười, trong đôi mắt sắc lẹm hiện vẻ hung ác lạnh lùng: “Thật sao, cô nhóc, cháu lại có thứ tốt gì?”
Phải công nhận rằng lời nói của Ninh Tú Phân đã khơi dậy sự hứng thú của ông ta.
Nếu thật sự có thứ tốt, ông ta cũng không ngại để cô lấy ra trước, rồi… Khà khà.
Ninh Tú Phân mở sọt của mình lấy ra một cái bát được bọc nhiều lớp vải rách và rơm rạ từ dưới đáy, mở ra trước mặt mọi người.
Khoảnh khắc lớp men màu vàng rực rỡ lộ ra, đôi mắt hiểm độc của chú Liễu bỗng sáng lên.
Ông ta buột miệng: “Bát men vàng khắc chìm hình rồng thời Càn Long!”
Ninh Tú Phân giơ ngón tay cái lên: “Chú đúng là người sành sỏi, chưa cầm vào tay đã có thể nhận ra ngay.”
Thời đại này không có kỹ thuật làm giả đồ cổ tinh vi và đồ giả tràn lan khắp nơi giống như sau này, bây giờ hầu như không có đồ giả.
Chú Liễu nhả thuốc lá ra, ánh mắt khó đoán: “Cô nhóc, đường dây của cháu rộng thật, nhiều đồ tốt quá!”
Mà cái bát này có phẩm chất cực tốt, màu men sáng như mới!
Chân Ninh Tú Phân giẫm lên cái bình mai men tế lam thời Nguyên kia lắc lắc: “Ừm, cái bát này đúng là hàng tốt, nhưng so với bình mai thì kém xa lắm.”
Bà Hạ đã nói, đống bát đĩa thời Càn Long này thực sự có giá trị, nhưng thứ thực sự hiếm có là cái bình hoa mai thời Nguyên này!
Bởi vì loại bình hoa mai này không chỉ có niên đại lâu đời, mà còn được chế tác riêng cho hoàng đế nhà Nguyên sử dụng, những cái khác sẽ bị đập vỡ hết sau khi nung xong, nên không khai quật được mấy, hiếm thấy trên đời.
Bà Hạ cũng chỉ từng nhìn thấy một lần trong tay một đại gia giàu có ở thủ đô khi còn trẻ.
Chú Liễu nhìn bàn chân cô lắc lư, chỉ cảm thấy trái tim sắp nhảy ra khỏi cổ họng.
Ông ta không kìm được tức giận, cao giọng: “Cẩn thận chút, biết là quý rồi còn lắc cái gì!”
Ninh Tú Phân ngừng lắc chân, cô nhìn chú Liễu: “Đúng vậy, nhưng cái bình này chỉ quý giá đối với chú Liễu thôi, đối với cháu… Thì cũng chỉ là tàm tạm.”
Mặt mày chú Liễu sa sầm, con nhỏ đáng ghét này đang dùng cái bình để uy hiếp ông ta!
Ông ta lạnh lùng nói: “Cô nhóc, cô là người thông minh, nếu không coi trọng cái bình này lắm thì đưa cho tôi, tôi đảm bảo hai người sẽ an toàn ra khỏi con hẻm này.”
Ninh Tú Phân lắc đầu, cười cong mắt: “Chú Liễu, như vậy vẫn chưa đủ, hơn nữa lời đảm bảo của chú không đáng tin.”
Chú Liễu nhìn cái bình mai dưới chân cô, lại nhìn cái bát trong tay cô, tức giận nói: “Cuối cùng cô muốn thế nào!”
Ninh Tú Phân dứt khoát giơ hai ngón tay: “Cái bình mai này và cái bát hoa văn rồng này, cháu bán cho chú hai nghìn tệ!”
Câu nói này suýt nữa làm chân Trần Thần mềm nhũn quỳ xuống.
“Không thể nào!”
“Cô điên rồi!”
Chú Liễu, Bí đao lùn và Sào trúc gầy đồng loạt kêu lên.
Lần đầu tiên Trần Thần đồng tình với quan điểm của kẻ địch, Marx ơi, cậu ấy muốn sám hối!
Tất cả nhìn Ninh Tú Phân với vẻ khó tin, cho rằng cô bị thần kinh!
Hai nghìn tệ là khái niệm gì? Bây giờ công nhân lành nghề cao cấp nhất ở Thượng Hải chỉ kiếm được chín mươi đến một trăm tệ một tháng, chín mươi chín phần trăm người dân cả nước chưa từng thấy một nghìn tệ như thế nào!
Trong tình huống nguy cấp này, cô gái này lại còn muốn hét giá trên trời để lừa bọn họ, đồ điên khùng gì thế này?
Chú Liễu tức đến mức bật cười: “Cả đời tôi chưa từng gặp đứa con gái nào như cô, sao, cô thật sự chán sống rồi à?”
Ông ta dừng lại một chút, ánh mắt hung ác: “Hay là cô nghĩ rằng lần trước cô dựa vào trò khôn vặt để thoát khỏi tay bọn buôn người Khâu lão tam được thì cũng có thể giở trò với tôi?”
Lần trước cô gái này chạy thoát khỏi tay Khâu lão tam, còn tống Khâu lão tam và đám buôn người dưới trướng vào đồn công an, nhưng ông ta không phải là loại côn đồ buôn người bình thường như Khâu lão tam.
Trần Thần nhạy bén nhận ra điều bất thường, cậu ấy nhíu mày, buồn bực nhắc nhở: “Chị dâu nhỏ, làm vậy thì e là đang ép bọn chúng liều mạng…”
Sao chị dâu nhỏ lại chỉ nghĩ đến tiền thế! Nếu có đội trưởng ở đây thì cậu ấy không lo lắng, nhưng đội trưởng không có ở đây!
Ninh Tú Phân lại thản nhiên nói với chú Liễu: “Tất nhiên cháu muốn sống lâu trăm tuổi, hai nghìn tệ thật sự là hơi lố, nhưng chú Liễu biết rõ hơn cháu, giá cháu đưa ra không hề cao, cái bình mai này đặt ở trước giải phóng có thể đổi lấy cả một rương vàng.”
Bà Hạ đã nói với cô, người giàu có đó đã từng dùng một cái bình mai để đổi lấy hai chiếc máy bay trước giải phóng.
Mặt chú Liễu sa sầm: “Nhưng bây giờ không phải là trước giải phóng, sao cô biết tôi có hai nghìn tệ, cho dù có thì cô dựa vào đâu mà cô nghĩ cầm tiền xong vẫn có thể rời khỏi đây, không gặp phải chuyện xui xẻo như giết người cướp của chứ?”
Đôi mắt to của Ninh Tú Phân sáng ngời và lanh lợi: “Tục ngữ nói thời bình thì chơi đồ cổ, thời loạn lạc thì giữ vàng, chú Liễu, nếu không phải thời bình sắp đến, chú nào có tâm trạng đi khắp phố phường thu mua đồ cổ, có lẽ người bình thường chưa từng thấy qua hai nghìn tệ, nhưng chú… Nhất định là có!”
Kiến thức kinh tế mà cô học được từ ông bà Hạ, Đường có câu này… Kinh tế học đồ cổ, là một cái chong chóng đo chiều gió.
Thời kỳ phong trào cách đây năm sáu năm, những thứ này sẽ bị đập phá hết, bây giờ lại có người bắt đầu đi khắp nơi thu mua. Điều này chứng tỏ nền kinh tế đang phát triển theo hướng tốt.
Hơn nữa, thế lực của chú Liễu lớn như vậy, hiểu rõ về bình mai, nhất quyết muốn có được cái bình như thế, chắc chắn là có kênh tiêu thụ và đầu mối không ai biết.
Ninh Tú Phân thẳng thắn nói: “Còn về việc làm sao cháu có thể cầm tiền ra khỏi đây, rất đơn giản, chúng ta cùng nhau ra đường lớn giao dịch, một tay giao tiền một tay giao hàng, nếu không…”
“Nếu không thì cô sẽ làm gì?” Chú Liễu cười khẩy.
Ninh Tú Phân chỉ thẳng vào cái bình mai dưới chân mình: “Nếu không, cháu sẽ đập vỡ cái bình mai này và cái bát hoa văn rồng trong tay, sau này các người cũng đừng hòng có được nguồn hàng từ cháu nữa.”
“Mày dám, mày mà đập vỡ những thứ này, bọn mày chết chắc!” Sào trúc gầy hét lên, anh ta biết đại ca mình ngày đêm mong ngóng cái bình này.
Ninh Tú Phân liếc anh ta như nhìn kẻ ngốc: “Đồ ở trong tay tôi, sao tôi lại không dám, tôi không chỉ dựa vào việc bán đồ để sống giống các người, cùng lắm thì sau này không bán những thứ này nữa thôi.”
Cô dừng lại một chút, nhìn về phía chú Liễu, mỉm cười: “Còn về chuyện sống chết, cho dù người anh em này của cháu không đánh lại tất cả các người, nhưng các người cũng sẽ thương địch một vạn hại mình tám trăm. Chú Liễu, chú có chắc muốn mất cả chì lẫn chài, tổn thất nặng nề không?”
Sào trúc gầy tức điên lên: “Con khốn mày tưởng…”
“Đủ rồi!” Chú Liễu lạnh lùng liếc xéo Sào trúc gầy, anh ta vội im bặt.
Chú Liễu nhìn chằm chằm vào Ninh Tú Phân và Trần Thần, dường như đang đánh giá lời nói của cô là thật hay giả và tình hình hiện tại.
Trong cuộc đối đầu không khoan nhượng này, không khí bỗng chốc trở nên ngột ngạt, dường như có thể nghe thấy tiếng kim rơi xuống đất.
Dưới áp lực nguy hiểm này, lưng Ninh Tú Phân cứng đờ, nhưng cô vẫn không chịu khuất phục, ánh mắt kiên cường nhìn thẳng vào chú Liễu, đôi mắt to đen láy lạnh lùng không hề né tránh.
Trần Thần nắm chặt con dao trong tay, sát khí tỏa ra khắp người, đôi mắt sắc bén như chim ưng, phán đoán xem tấn công như thế nào để có thể hạ gục được nhiều kẻ địch nhất trong thời gian ngắn nhất.
Thời gian tựa như đã qua rất lâu, cũng dường như chỉ mới vài phút.
Chú Liễu đột nhiên châm một điếu thuốc khác, lạnh lùng nói: “Hai nghìn tệ quá nhiều, tôi chỉ có một nghìn ba trăm tệ, hai người không lấy thì để mạng lại.”
“Đại ca!” Lần này, cả Bí đao lùn và Sào trúc gầy không nhịn nổi nữa.
Chú Liễu liếc mắt qua, bọn họ chỉ có thể im lặng.
Trong lòng Ninh Tú Phân thở phào nhẹ nhõm, nếu đã trả giá thì nghĩa là ông ta đã chịu thỏa hiệp.
Trần Thần cũng cảm nhận được đối phương đã giảm bớt sát khí, hơi thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần Ninh Tú Phân đồng ý là có thể thoát thân.
Nhưng không ngờ, cô gái nhỏ bên cạnh lại dứt khoát nói: “Không được, một nghìn tám trăm tệ là giá thấp nhất.”
Trần Thần lại cảm nhận được sát khí của đám người kia đang dâng lên: “…”
Cậu ấy cũng muốn chết quách đi cho rồi, sao lại có người ham tiền hơn mạng sống như vậy!
Ánh mắt Chú Liễu tóe lửa: “Một nghìn rưỡi là cao nhất, không thêm nữa!”
Con bé đáng ghét này còn dám trả giá, giẫm lên giới hạn của ông ta thử xem, ông ta sẽ cho cô chết ngay tại chỗ, không cần gì nữa!
Ninh Tú Phân nhíu mày, nhăn nhó nói: “Ok!”
Mọi người: “…”
Đồng ý nhanh gọn vậy sao?
Chú Liễu đã chuẩn bị sẵn sàng để xử lý Ninh Tú Phân và Trần Thần, cho dù bên mình bị tổn thất nặng cũng phải giữ thể diện, nhưng đối phương đột nhiên đồng ý khiến ông ta không phản ứng kịp.
Đúng… Hình như giá cả ông ta đưa ra cũng đã chạm đến giới hạn cuối cùng của ông ta rồi.
Chuyện này… Chuyện này… Giết cũng không được, không giết cũng không xong!
Tức chết ông già này rồi!
…
Trong khi Ninh Tú Phân vào thành phố bán lâm sản, bán đồ cổ, lại còn khiến cho đám người liều mạng của chú Liễu tức hộc máu thì…
Chồng cô, à, chồng hiện tại cũng đang bị người cũ làm cho tức hộc máu.
Trong nhà nhỏ ở chuồng bò, hai người đàn ông đang đối mặt nhau.
“Cuối cùng anh muốn nói gì, đồng chí Lý Diên?” Vinh Cẩm Thiêm lạnh lùng nhìn người đàn ông đang đứng trước mặt mình.