Lời chưa dứt, bà ta đột ngột phát ra mấy tiếng "a a" rồi ngửa mặt lên trời, mắt trợn trừng, cả người run bần bật. Da mặt tái nhợt, sau đó dần chuyển sang tím tái.
Bác cả Lục đứng bên cạnh hoảng hốt kêu lên: "Không ổn rồi! Đừng có mà đi luôn đấy! Mau gọi người tới!"
Nhưng bà Lục chỉ kịp co giật mấy cái rồi đổ rầm xuống đất.
Lục Tâm Liên đứng bên cạnh bị bất ngờ, theo phản xạ liền né sang một bên. Vì thế, bà Lục ngã đập mạnh xuống nền sân, thậm chí cả người còn bật nảy lên một cái rồi mới nằm yên bất động.
Bác cả Lục gấp gáp hét lớn: "Mau! Mau đi gọi bác sĩ!"
Có người vội vàng chạy đi, chẳng bao lâu sau, Triệu Diễm Tú và Vương Phương Phương dẫn theo mấy người khác đến nơi. Tuy nhiên, trong đám người ấy lại không thấy bóng dáng của Lâm Uyển.
Lục Tâm Liên sốt ruột gào lên: "Lâm Uyển đâu? Sao cô ta không tới?!"
Triệu Diễm Tú thở hắt ra, nói gọn lỏn: "Bác sĩ Lâm khám bệnh cả ngày, mệt đến mức nhấc tay cũng không nổi."
Nói rồi, cô ta lập tức lấy kim châm ra, nhanh chóng châm cứu cho bà Lục để ngăn ngừa trúng gió.
Tuy nhiên, Triệu Diễm Tú chỉ là tay ngang, chưa có đủ kinh nghiệm lâm sàng. Mặc dù cô ta nhớ lời dặn của Lâm Uyển, châm đúng vào kinh mạch, nhưng thứ tự và cách châm vẫn chưa chuẩn xác. Kết quả là tuy bà Lục không bị liệt hoàn toàn, nhưng nửa người trái của bà ta lại mất kiểm soát. Khóe miệng bên trái co giật liên hồi, tay trái và chân trái cũng run rẩy không ngừng.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!