Ông cụ Cố gật đầu qua loa, dự định nói vài câu lấy lệ rồi rời đi.
Nhưng bà Lục hiểu sai ý, cứ tưởng ông cụ bằng lòng trò chuyện, lập tức khơi mào câu chuyện gia đình.
Bà ta bắt đầu kể lể:
"Nói thật lòng, con dâu tôi chẳng thèm quan tâm đến tôi nữa! Tôi sống khổ sở biết bao nhiêu, ông có biết không?"
Rồi bà ta hạ giọng, cố làm ra vẻ uyển chuyển, nhưng thực chất lại vô cùng thẳng thắn:
"Ông lão, ông xem có thể giúp tôi sắp xếp công việc cho con gái tôi không? Dù sao thì ông cũng là người có tiếng nói mà..."
Nghe xong, ông cụ Cố thở dài một hơi.
Nếu không phải vì thích Tiểu Minh, không phải vì cảm kích Lâm Uyển, không phải vì ăn cơm của Lục Chính Đình đến vui vẻ, lại thêm mấy ngày nay ngâm nước thuốc làm tâm trạng tốt...
Thì có lẽ ông cụ đã kêu lính cần vụ tống cổ bà ta ra ngoài rồi.
Tiểu Trịnh vừa nghe lệnh, lập tức đẩy xe lăn của ông cụ Cố đi thẳng một mạch. Một lính cần vụ khác, dáng vẻ nghiêm túc, đeo s.ú.n.g bên hông, sải bước lên trước, trừng đôi mắt hổ khiến bà Lục và Lục Tâm Liên run lẩy bẩy, không tự chủ mà lùi lại mấy bước.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!