Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Sau Khi Tái Sinh, Ta Kết Hôn Lần Nữa - Ninh Tú Phân

Hai người đàn ông kia, một người cao nhưng gầy như cây sào, một người lùn như bí đao thì béo, cả hai khoảng hơn ba mươi tuổi.
Bọn họ nhìn nhau, hóa ra cô bé này đã phát hiện ra bọn họ từ lâu rồi, trên mặt hai người lộ vẻ lúng túng.
Sào trúc gầy cố gắng giải thích: “Chuyện đó… Xin lỗi em gái, đại ca bọn tôi bảo chúng tôi thấy cô đến thì phải theo dõi cô!”
“Theo dõi tôi làm gì, muốn chết à?” Ninh Tú Phân cười tươi, nhưng trong mắt lại ẩn chứa sát khí lạnh lẽo.
Nếu là kiếp trước, cô sẽ không dám trừng mắt nhìn người khác, gặp chuyện thì trốn, nhưng kiếp này mở quầy hàng đã giúp cô hiểu rằng đôi khi hung dữ mới tốt.
Sào trúc gầy và Bí đao lùn giật mình, dù sao bọn họ cũng đã chứng kiến toàn bộ cảnh Trần Thần và Ninh Tú Phân ra tay.
Bí đao lùn đảo mắt, cười hì hì: “Chủ yếu là cái bát mà em gái mang đến bán hồi trước Tết đúng là đồ tốt, đại ca bọn tôi không mua được, nên ngày nào cũng mong cô đến chợ đồ cũ.”
Ninh Tú Phân nghe vậy, thì ra là chuyện ở chợ đồ cũ lần trước.
Cô nhướng mày: “Khổ cho đại ca các anh nhớ nhung tôi lâu như vậy, còn chu đáo phái người theo dõi tôi, tôi không biết còn tưởng gặp cướp chứ.”
Nói xong, cô cười với Trần Thần: “Đúng không, Trần Thần?”
Trần Thần rất phối hợp, nở nụ cười lưu manh hung ác với hai tên lùn béo và cao gầy.
Cậu ấy xoay con dao găm trong tay một cách thành thạo: “Chị dâu nói đúng, không biết ai cướp ai đây.”
Có ba người nằm dưới đất sống dở chết dở và mùi máu tanh trong ngõ hẻm phối hợp, Sào trúc gầy và Bí đao lùn suýt nữa tè ra quần.
Mẹ nó chứ, gặp phải thứ dữ rồi!
Tuy cô em này không khủng bố như gã to con kia, nhưng cô lại hoàn toàn không sợ.
Thời buổi này rất hiếm thấy phụ nữ nào có ánh mắt sắc bén hung dữ như vậy.
Bí đao lùn cúi đầu khom lưng với Ninh Tú Phân: “Hiểu lầm rồi, xin cô đừng hiểu lầm, đại ca bọn tôi chính là chú Liễu mà cô gặp ở chợ đồ cũ lần trước, ông ấy còn giúp cô bán cái bát cổ đó được giá cao.”
Ninh Tú Phân ngẩn ra, cô tưởng là những người khác không mua được bát, còn nghĩ anh Đồ đã mua bát với “Giá cao” kia không phục nên theo dõi cô.
Không ngờ lại là chú Liễu, người chú chất phác, tốt bụng đã giúp cô bán cái bát cổ.
“Phụt… Chú Liễu, đúng là người có năng lực.” Ninh Tú Phân đột nhiên bật cười.
Xã hội thực sự đã cho cô một bài học, ra ngoài xã hội làm ăn nhỏ, tốt xấu lẫn lộn, sẽ gặp đủ loại người.
Đôi mắt to tròn của Ninh Tú Phân lóe lên ánh sáng khác thường: “Vậy các anh ngăn tôi báo cảnh sát làm gì, chẳng lẽ…”
Cô thấy hai người này cứ nhìn chằm chằm vào ba tên cướp đang nằm dưới đất.
“Chẳng lẽ, ba tên này cũng là người của các anh?” Ninh Tú Phân đột nhiên hỏi.
Vừa dứt lời, biểu cảm của Bí đao lùn và Sào trúc gầy thay đổi, Bí đao lùn cười gượng: “Cái đó… Đúng vậy, bọn họ không hiểu chuyện, đã mạo phạm hai người.”
Trần Thần ngẩn ra, cái gì, ba tên cướp này quen biết hai tên này?
Sào trúc gầy nói: “Hai người cũng đã đánh bọn họ thành ra như vậy rồi, sau này mọi người còn phải buôn bán với nhau, chi bằng nể mặt nhau, nếu làm lớn, cô… Cô cũng đừng hòng buôn bán ở chợ đen nữa!”
Trần Thần cau mày, định lên tiếng.
Ninh Tú Phân lại cười mỉa: “Các anh cũng xứng xin xỏ tôi sao, lần trước giả vờ tốt bụng muốn bán cho tôi ân tình, sau lưng lại tìm người theo dõi tôi. Hôm nay cũng theo dõi tôi, chẳng phải các anh muốn cướp đồ của tôi, còn muốn uy hiếp tôi à?”
Nói xong, cô nhìn Trần Thần: “Trần Thần, nếu ai dám ngăn cản chúng ta báo cảnh sát thì làm phiền anh phế bọn họ đi, cùng lắm thì chúng ta không làm ăn nữa!”
Cô nói xong, Sào trúc gầy cứng đờ, hoảng sợ lùi lại một bước.
Bí đao lùn vội kéo tay Sào trúc gầy, cúi đầu với Ninh Tú Phân.
“Xin lỗi, xin lỗi, chị, thằng em tôi ngu ngốc, không hiểu chuyện, không biết ăn nói, chúng tôi sai rồi, chị có điều kiện gì cứ nói, tôi sẽ báo lại cho đại ca ngay!”
Sào trúc gầy cũng sợ, vội vàng cúi đầu xin lỗi ngay, bình thường hay uy hiếp người như vậy, lần này lại đá phải tấm sắt!
Ninh Tú Phân nhìn Bí đao lùn: “Tỉnh Quảng Phủ có câu… Lùn mà quỷ quyệt, câu này rất phù hợp với anh, nhưng tại sao tôi phải cho anh cơ hội?”
Người đàn ông hơn ba mươi tuổi, mở miệng ra bợ đỡ cô mà chẳng ngại ngùng, gọi một cô gái nhỏ là “Chị”, co được duỗi được, rất tinh ranh.
Bí đao lùn cười toe toét, nịnh nọt: “Chị, đại ca bọn tôi đã từng khen chị, thật sự không có ý định cướp hàng của chị, chỉ là ngày đêm mong chị đến, biết chị không quan tâm đến cái gì, nhưng…”
Anh ta dừng lại, nhìn người đàn ông trung niên đang ôm bọc đồ run rẩy co ro trong góc tường, cười hòa nhã.
“Chị chính nghĩa ra tay cứu người, có thể báo cảnh sát bắt hết bọn xấu vào tù, hai người quay đầu đi vẫn là người tốt làm việc tốt. Thế nhưng anh trai này lại sống ở huyện, còn là giáo viên trường Trung học số Hai trong huyện phải không?”
Ánh mắt Ninh Tú Phân lạnh lẽo: “…”
“Không, tôi không báo cảnh sát, tôi không sao! Không sao!” Người đàn ông trung niên bị đánh bầm dập ngồi thẳng dậy, nói với vẻ sợ hãi.
Trần Thần nổi giận, sải bước về phía Bí đao lùn: “Fuck, dám uy hiếp người dân ngay trước mặt tôi?”
Nhưng cậu ấy chưa đi được hai bước, người trí thức trung niên kia đã lao tới ôm chặt lấy chân cậu ấy: “Đại ca, tôi không sao, cậu đừng báo cảnh sát, thật sự không cần báo cảnh sát, các cậu báo cảnh sát là muốn bức tử tôi đó!”
Trần Thần bất ngờ nhìn người đàn ông đang ôm chặt lấy chân mình, tức giận nắm chặt tay: “Chú nói cái gì? Là chúng tôi bức tử chú à?”
Cậu ấy chiến đấu trong quân ngũ bao nhiêu năm, chưa bao giờ nghĩ sẽ bị người mình bảo vệ phản bội.
Ninh Tú Phân đột nhiên giữ lấy cánh tay Trần Thần, ra hiệu cho cậu ấy bình tĩnh lại, lạnh lùng nhìn Bí đao lùn.
“Vậy, các anh cho rằng nắm được điểm yếu của nạn nhân thì tôi sẽ không làm gì được các anh à?”
Bọn chúng đang uy hiếp, chỉ cần cảnh sát không thể bắt hết bọn chúng vào tù thì sẽ liên tục gây phiền phức cho nạn nhân.
Bí đao lùn không hề kiêu ngạo, còn rất thành khẩn và lịch sự cúi đầu với cô: “Không, không, chị đừng hiểu lầm, chúng tôi chỉ muốn tìm đường sống thôi, chỉ muốn cầu xin chị giơ cao đánh khẽ, đại ca bọn tôi rất coi trọng chị.”
Lời này là thật, đại ca cảm thấy cô gái này có hàng tốt, ăn nói không tầm thường, nên luôn bảo bọn họ để ý xem khi nào Ninh Tú Phân quay lại chợ đồ cũ để bán hàng.
Thật ra lần này bọn họ theo dõi Ninh Tú Phân chỉ để tìm hiểu rõ về cô.
Ai ngờ lại đụng phải người của mình đang “Làm việc”, còn bị Ninh Tú Phân dẫn người đánh cho tơi tả!
Ninh Tú Phân nhìn người trí thức trung niên đang quỳ dưới đất, mặt mũi bầm dập, ánh mắt đang cầu xin cô.
Cô từ tốn nói: “Được, để lại năm mươi đồng cho người ta chữa thương, sau đó đi mời đại ca các anh đến đây nói rõ ràng mọi chuyện!”
Trần Thần tức giận, muốn nói gì đó, cuối cùng nhìn người đàn ông trung niên đang ôm chặt lấy đùi mình, vẫn cố nhịn xuống, không nói gì.
Nhưng Bí đao lùn lại mừng rỡ, vội móc tiền trong túi ra, không quên ép Sào trúc gầy cũng phải móc tiền ra ngay.
Sào trúc gầy ôm chặt ví, không cam lòng, nhưng lại sợ hãi và ấm ức: “Nhưng… Trên người em cũng không đủ tiền, bọn họ đang cướp của đấy.”
Từ trước đến nay chỉ có bọn họ cướp của người khác, sao hôm nay lại bị một cô gái cướp?
Bí đao lùn trừng mắt nhìn anh ta: “Đồ ngu, im miệng!”
Sau đó anh ta quay người, lục soát túi của ba tên đang nằm dưới đất, một nắm tiền lẻ, cuối cùng năm người cũng gom đủ năm mươi đồng.
Bí đao lùn cười xun xoe đưa cho Ninh Tú Phân: “Chị, chị cầm lấy trước.”
Ninh Tú Phân không nhận, chỉ lạnh lùng nói: “Các anh tự đưa cho nạn nhân.”
Bí đao lùn cứng đờ, nhưng hiểu ý của Ninh Tú Phân, anh ta đi đến trước mặt người đàn ông trung niên, đưa năm mươi đồng cho ông ta.
Người đàn ông trung niên nho nhã sợ hãi run rẩy: “Tôi… Không… Không…”
“Thôi, cầm lấy đi, anh bạn, lần này là hiểu lầm, sau này chúng tôi sẽ không vì chuyện này mà tìm anh, nói được làm được.” Bí đao lùn cau mày, mất kiên nhẫn trừng ông ta, nhét tiền vào tay ông ta.
Người trí thức trung niên cảm nhận được sự khó chịu trên người đối phương, cũng không dám không nhận, ngoan ngoãn nhận lấy.
“Được rồi, hai người đợi một chút, chúng tôi đi mời đại ca đến ngay.” Bí đao lùn cười híp mắt, sau đó kéo Sào trúc gầy chạy ra khỏi con hẻm.
Ngay cả ba người đang nằm dưới đất cũng không quan tâm.
Ninh Tú Phân nhận ra Bí đao lùn này có lẽ có tiếng nói hơn Sào trúc gầy, cô lộ ra vẻ trầm ngâm.
“Vị đồng chí này, tại sao bọn họ lại cướp của chú?”
Vì đã bị chú Liễu để mắt đến, sau này cô còn định buôn bán ở chợ đồ cũ trong huyện, nên phải nắm rõ toàn bộ sự việc trước.
Người trí thức trung niên thấy Ninh Tú Phân nhìn mình chằm chằm, nét mặt ông ta hơi lạ, như đang cố che giấu điều gì đó: “Tôi… Tan làm… Bọn họ chỉ muốn cướp tiền… Không có lý do gì khác.”

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!