Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Sau Khi Tái Sinh, Ta Kết Hôn Lần Nữa - Ninh Tú Phân

Ở thủ đô, Hà Tô đang tựa trên ghế sofa mềm mại, trong đôi mắt hạnh lóe lên một tia sáng.
Nhưng giọng nói của bà ta vẫn rất nhẹ nhàng: “Hồng Tinh, cháu đừng khóc, cháu khóc làm cô Hà đau lòng lắm, có chuyện gì vậy?”
Tần Hồng Tinh nghe giọng nói nhẹ nhàng an ủi mình qua điện thoại, càng khóc lớn hơn.
Cô ta ôm khăn mặt, nước mắt rơi như mưa: “Cô Hà ơi… Anh Vinh bị một con hồ ly tinh không biết xấu hổ ở dưới thôn dụ dỗ rồi!”
Trong tâm lý của phụ nữ, chưa nói đến chuyện vốn dĩ người đàn ông đó không thích mình, cho dù người đàn ông đó ngoại tình mười tám lần thì cũng do con “Hồ ly tinh” ở ngoài chứ người đàn ông đấy không sai gì cả.
Hà Tô lạnh lùng, lại hỏi thăm với giọng điệu thương tiếc: “Cuối cùng thì có chuyện gì hả cháu? Cháu kể cho cô Hà nghe đi.”
Tần Hồng Tinh kể lại chuyện chiều nay mình gặp Vinh Cẩm Thiêm cho bà ta nghe, thêm mắm dặm muối vào, tả Ninh Tú Phân thành một người phụ nữ nông thôn vừa quê mùa vừa chanh chua.
“Anh Vinh đã nhận giấy đăng ký kết hôn, phản bội lại hôn ước của bọn cháu. Cô Hà ơi, cháu không nuốt trôi được cục tức này!” Tần Hồng Tinh nghiến răng.
Trong lòng cô ta, tuy Vinh Cẩm Thiêm đã “Phản bội” cô ta, nhưng vì anh gặp phải con đàn bà như Ninh Tú Phân nên anh mới như vậy.
Hà Tô nghe Tần Hồng Tinh nói xong, trầm ngâm nhìn cốc trà bằng sứ trong tay mình: “Cẩm Thiêm thích cô gái nông thôn đó sao?”
Nếu Vinh Cẩm Thiêm thật sự có một người phụ nữ bên cạnh, sợ rằng cô sẽ không giống với những lời Tần Hồng Tinh miêu tả, vừa xấu lại vừa chanh chua.
Bà ta vẫn hiểu rõ mắt nhìn người của đứa con riêng này.
Đàn ông càng xuất sắc thì càng kiêu ngạo, mắt Vinh Cẩm Thiêm vẫn luôn cao hơn đầu, lại còn quen nhìn những thứ tốt đẹp.
Sao anh có thể tùy tiện cưới một cô gái nông thôn xấu xí được.
Tần Hồng Tinh nghiến răng: “Nếu như cô ta là một cô gái trong đại viện chúng ta, hoặc con một gia đình nào đó môn đăng hộ đối với anh Vinh thì cháu có thể miễn cưỡng chấp nhận. Nhưng sao anh ấy có thể thích một cô gái nhà quê được chứ, anh ấy đã giẫm lên mặt cháu rồi còn gì?”
Thua ai cũng được, nhưng sao có thể thua đứa nhà quê tên Ninh Tú Phân kia!
Đáy mắt dịu dàng của Hà Tô hiện một tia trào phúng. Nhà quê à? Bố Tần Hồng Tinh cũng là từ kẻ chân đất đi lên, quên luôn gốc gác của mình cơ đấy.
Bà ta tao nhã hớp một ngụm trà: “Hồng Tinh, Cẩm Thiêm bị điều đi mấy năm rồi, ngay cả chú Vinh của cháu cũng phải nhìn mặt nó làm việc, chắc nó cũng hận cháu lúc trước đã hủy hôn.”
Tần Hồng Tinh cắn môi, giải thích: “Cháu biết, nhưng năm đó cháu cũng suy nghĩ cho nhà cháu thôi mà…”
“Được rồi, cô Hà biết cháu uất ức.” Hà Tô không có hứng thú nghe những lời ngụy biện của Tần Hồng Tinh, bà ta ngắt lời cô ta.
Sau đó, bà ta nói bằng giọng nhẹ nhàng: “Cô gái ngốc, dưới ánh mặt trời này không có gì mới mẻ cả. Cuộc đời có thứ gọi là vì yêu sinh hận, cũng có thể nó vẫn còn tình cảm với cháu.”
Tần Hồng Tinh ngây ra, hơi khó tin: “Vậy… sao?”
Nhưng hôm nay Vinh Cẩm Thiêm nói chuyện không hề nể mặt cô ta, dù bọn họ là thanh mai trúc mã lớn lên cùng nhau.
Hà Tô híp mắt, ung dung nói: “Cháu biết mà, những năm Cẩm Thiêm bị điều đi, nó sa sút rất nhiều, lại bị ép cưới cô gái nông thôn kia, làm sao nó có thể ngẩng đầu trước thanh mai trúc mã của nó được, cháu đừng vội.”
Tần Hồng Tinh mím môi, nhưng vẫn chưa vui vẻ lắm: “Cháu không chê anh ấy, chỉ cần anh ấy quay lại làm việc, ly hôn với người phụ nữ kia, không có ai trong thủ đô biết anh ấy là người hai đời vợ là được.”
Hà Tô cười: “Hai đứa không giống nhau mà. Từ nhỏ nó là người có nguyên tắc, nếu trong lòng nó có cháu, thì phải vứt bỏ người vợ ở quê, chắc trong lòng nó cũng băn khoăn nhiều lắm.”
Tần Hồng Tinh được xoa dịu, tâm tình cũng tốt hơn, lòng tự tôn của cô ta không cho phép cô ta tin rằng Vinh Cẩm Thiêm thật sự không thích cô ta.
Cô ta cảm thấy Hà Tô nói rất có lý, nhưng vẫn buồn bực xoắn dây điện thoại: “Vậy cháu phải làm sao bây giờ?”
Dù cô ta biết là anh Vinh không thích Hà Tô, nhưng cô ta vẫn nói hết mọi thứ cho Hà Tô nghe, vì Hà Tô luôn giúp cô ta nghĩ cách, cũng hay giúp đỡ cô ta nữa.
Hà Tô ở đầu dây bên kia mỉm cười, nhẹ nhàng nói: “Con bé ngốc này, đàn ông mà, ai cũng muốn có một bậc thang để bước xuống. Nếu cô gái nông thôn kia chủ động rời xa nó thì đây không phải là lỗi của nó, đúng không?”
Hai mắt Tần Hồng Tinh sáng ngời. Đúng vậy, nếu như người phụ nữ nhà quê họ Ninh đó chủ động cút đi thì không phải là tốt rồi sao!
Nhưng…
Gương mặt xinh đẹp của Tần Hồng Tinh hơi do dự: “Nhưng phải làm sao ạ? Cháu không muốn đi tìm người phụ nữ kia nữa.”
Không nói đến chuyện Vinh Cẩm Thiêm làm vợ chưa cưới chân chính như cô ta phải khó xử vì người phụ nữ đó, thì nông thôn quá bẩn thỉu, cô ta đến một lần thì không muốn đến lần thứ hai nữa.
Trong mắt Hà Tô hiện lên vẻ lạnh lùng, có một chút uất ức đó cũng không chịu nổi mà còn đòi chinh phục đàn ông sao?
Nhưng giọng nói của bà ta lại càng dịu dàng hơn: “Cô nghe nói cô gái đó là thanh niên trí thức ở tỉnh Ninh Nam, cũng không hẳn là người nhà quê, chắc người nhà có thể khuyên được con bé đấy?”
Tần Hồng Tinh không vui khi Hà Tô nói Ninh Tú Phân là người thành phố, cô ta khinh bỉ: “Tỉnh xa xôi như vậy thì cũng có khác gì nông thôn đâu.”
Nhưng mà…
“Cô Hà nói cũng đúng, cô ta không biết mình biết ta đeo bám anh Vinh, nhưng có lẽ người nhà cô ta sẽ biết điều hơn, để cháu tìm người điều tra.” Mắt Tần Hồng Tinh sáng lên, lạnh lùng nói.
Hà Tô thấy Tần Hồng Tinh đã học được rồi thì cười nói: “Hồng Tinh à, cô thương cháu, cô và chú Vinh của cháu chỉ nhận cháu là con dâu của nhà họ Vinh thôi đấy.”
Cuối cùng Tần Hồng Tinh cũng nở nụ cười đầu tiên của tối nay, mở miệng dịu dàng nói: “Cô Hà, cảm ơn cô. Cháu biết là cô sẽ có cách mà, nếu sau này cháu cưới anh Vinh rồi, cháu nhất định sẽ hiếu kính cô.”
“Ừ.” Hà Tô ở đầu dây bên kia chỉ cười không nói gì.
Hà Tô nghe đầu bên kia điện thoại báo máy bận, nụ cười hóa thành mỉa mai, đôi mắt hạnh cũng lạnh đi.
Bà ta cúp điện thoại, khinh bỉ xì một tiếng: “Đồ đần, còn đòi gả cho Cẩm Thiêm, điên khùng không có gia giáo.”
Nếu không phải vì Tần Hồng Tinh vẫn còn giá trị lợi dụng, bà ta chẳng thèm để ý tới.
Bà ta bưng cốc uống trà ra cửa sổ, bộ váy ngủ vải đũi phong cách châu Âu đong đưa theo dáng người bà ta.
Hà Tô nhìn ngoài cửa sổ, thưởng thức cốc trà bằng sứ màu trắng trên tay, trong đôi mắt hạnh lóe lên một tia sáng khó lường.
Cẩm Thiêm không muốn về thủ đô sao? Cũng thú vị đấy, lần đầu đứa con riêng đẹp đẽ của bà ta lại cảm tính như thế này!

Ninh Tú Phân vẫn chưa biết có người đang điều tra người nhà cô. Mấy ngày nay cô đang vội vàng ôn tập, chuẩn bị chiếc bát men vàng khắc chìm hình rồng thời Càn Long để mang ra huyện.
Hơn nữa cô còn phải dẫn chị Mãn Hoa nhà bí thư chi bộ trong thôn lên huyện bán lâm sản nữa.
Mấy hôm nay Vinh Cẩm Thiêm dẫn Hoa Tử vào núi săn thú, còn Ninh Tú Phân tan làm sẽ vào núi hái nấm với chị Mãn Hoa.
Ngày nào cũng bận đến mức vắt chân lên cổ mà chạy, lúc ngồi cũng muốn ngủ nữa.
Khó khăn lắm mới đến tối thứ sáu, cô vào hang động cho mấy con lợn rừng con ăn, rồi lê thân thể mệt mỏi xuống núi.
Vinh Cẩm Thiêm tắm rửa xong, nhìn cô về trong trạng thái mệt mỏi mà vẫn còn lật xem bài toán học.
Anh đứng bên cạnh lau tóc, đặt bát cháo nóng trước mặt cô: “Đi rửa tay đi, nếu bây giờ tập trung bán đồ cổ thì không cần bán lâm sản nữa.”
Ninh Tú Phân ngáp to: “Không được, việc làm ăn này có thể làm lâu dài, còn có thể củng cố mạng lưới quan hệ, tôi phải đi cả hai con đường.”
Không thể đặt hết trứng gà vào trong một rổ.
Vinh Cẩm Thiêm nhíu mày: “Củng cố quan hệ với ai? Bí thư chi bộ trong thôn hay là người trong nhà khách trên huyện?”
Ninh Tú Phân ngẩng mặt, hờ hững nhìn Vinh Cẩm Thiêm: “Đối với những người có thể về thủ đô làm việc như anh thì đó đâu gọi là mạng lưới quan hệ. Nhưng đối với những người nhỏ bé như tôi thì nó lại chính là quan hệ có thể giúp tôi kiếm tiền ấm bụng đó.”
Vinh Cẩm Thiêm nhìn cô, lạnh lùng nói: “Tôi không có ý xem thường cô. Nhưng cô muốn thi đại học thì cần phân biệt cái nào chính cái nào phụ, sức lực con người cũng có giới hạn.”
Ninh Tú Phân vừa ngáp vừa nói thầm: “Tôi biết rồi. Tôi nhờ chị Mãn Hoa giúp cũng là vì muốn thi đại học mà. Phải có một ai đó giúp buôn bán.”
Cô ngừng một chút rồi vươn vai đứng dậy đi rửa tay: “Anh cũng là một mối ở thủ đô của tôi đấy, làm ăn mà, không sợ mất mặt.”
Vinh Cẩm Thiêm nghe thế thì cười nhẹ: “Quên mất, cô là một tên gian thương nhỏ.”
Đôi chân ngắn này cũng liều thật.
Anh đột nhiên đưa cho cô một thứ trong tay mình: “Đúng rồi, cô xem thử cái này còn dùng được không?”
Ninh Tú Phân xoay người cầm lấy, cúi đầu thì thấy là một chiếc quần lót ướt nhẹp.
Đây là quần lót cũ của cô, còn mùi thơm của xà phòng.
Ninh Tú Phân ngây ra, nhìn Vinh Cẩm Thiêm: “Chẳng lẽ anh…”
“Tôi thấy cô treo trong phòng tắm từ tối qua đến giờ nên tiện tay giặt giúp cô.” Vinh Cẩm Thiêm hời hợt nói.
Anh dừng một chút rồi bổ sung thêm một câu: “Chất lượng quần lót của cô hơi kém.”

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!