“Thích chứ! Thích lắm!” – Hai đứa trẻ hào hứng đáp rồi nhanh chóng khoe chiến tích.
“Lợi hại quá, ai câu được vậy?” – Lâm Uyển tò mò.
Tiểu Minh Quang cười vang: “Anh trai nhỏ của con bắt đấy ạ!”
Lâm Uyển nhìn Minh Lương, nhận ra quần áo và tóc cậu bé đều khô ráo, đoán chừng đã cởi đồ trước khi xuống nước. Cô xoa đầu Minh Lương, nhắc nhở:
“Minh Lương, cháu còn nhỏ, đừng tùy tiện xuống sông nhé. Nếu có nguy hiểm thì sao?”
Minh Lương vội trấn an: “Thím ba yên tâm, chúng cháu đi với người lớn, không tự mình xuống sông đâu ạ.”
Dặn dò xong, Lâm Uyển quay sang hỏi Lục Chính Đình:
“Tối nay mình ăn gì để chúc mừng đây?”
“Gói sủi cảo, nấu thịt!” – Anh đáp chắc nịch.
Lâm Uyển bật cười, trêu anh: “Đừng khoác lác nữa! Mùa hè không có thùng đá, thịt mua về không để được lâu. Hôm nay anh cũng có ra ngoài đâu, lấy thịt kiểu gì?”
Hai đứa trẻ nghe nhắc đến sủi cảo và thịt thì vui mừng, liền xung phong phụ giúp. Lục Chính Đình mỉm cười, xoa đầu chúng:
“Không cần đâu, các con đi chơi đi.”
Sau đó, anh nắm tay Lâm Uyển dẫn cô ra ngoài. Những ngày qua, cô bận rộn khám bệnh hoặc nghiên cứu trong phòng thí nghiệm, hiếm khi được nghỉ ngơi thư thả. Hai người cùng đi dạo tới bờ sông phía nam. Nhờ luyện tập, tình trạng chân của Lục Chính Đình đã cải thiện rõ rệt. Dù chưa hoàn toàn tự nhiên, nhưng anh đã có thể đi lại một đoạn mà không cần chân giả, cũng không còn nguy cơ phải cưa chân.
Đang đi, họ nghe tiếng chuông xe đạp vang lên. Một giọng nói vui vẻ gọi lớn:
“Bác sĩ Lâm, chú em Lục!”
Lâm Uyển quay lại, nhận ra Tằng Khải. Từ ngày có cánh tay giả, anh ta thuận tiện hơn trong sinh hoạt, việc đạp xe cũng chẳng còn là vấn đề. Dừng xe trước mặt họ, Tằng Khải chống chân, cười nói:
“Chú em Lục đặt thịt, nên tôi mang qua đây!”
Lâm Uyển ngạc nhiên:
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!