Ninh Tú Phân sững sờ, giờ cô mới nhớ, đúng thế, Vinh Cẩm Thiêm đã tạm ghép giường bọn họ lại làm một để đối phó Tần Hồng Tinh.
Cô nhìn chiếc giường lớn ba mét này và bóng người thon dài trên giường, đột nhiên yên lặng.
Cô cảm thấy vấn đề mang tên Vinh Cẩm Thiêm này chính là vấn đề chí mạng.
Lần trước anh đột nhiên đề nghị chia giường ngủ là vì trong lúc mơ màng cô vô ý hôn anh.
Ông lớn Vinh vô cùng giận dữ và xấu hổ, dù ngồi cả đêm cũng không chịu ngủ chung giường với cô nữa, lo cô là một con sói già, nửa đêm sàm sỡ anh.
Còn tỏ ra kỳ quái nhiều ngày sau đó.
Bây giờ cô và anh đã đồng ý thỏa thuận “kết hôn giả” thì anh lại đột nhiên hỏi thế.
Anh muốn cô trả lời thế nào chứ?
Năm 1979, khác với tư tưởng cởi mở, thông tin phát triển ở mấy chục năm sau, nam nữ thời đại này, huống chi là trong quân đội còn bị quản chế nghiêm ngặt hơn.
Về vấn đề tình dục, họ thuần khiết như con cừu nhỏ trong chuyện nam nữ, chuyện không chia giường…
Hình như vừa nãy cô tỏ vẻ giống một con sói già thèm muốn thân thể thuần khiết của con cừu Vinh thì phải, anh nghĩ cô âm mưu gì với anh à?
Vinh Cẩm Thiêm nhìn Ninh Tú Phân đứng bên giường, biểu cảm trên mặt biến hóa liên tục, như đang làm một đề thi quan trọng gì đó.
Ánh mắt anh lạnh lùng, nhíu mày kéo khăn mặt xuống: “Nghĩ lâu như thế sao? Khó khăn lắm à?”
Ninh Tú Phân do dự: “Vậy… Hay chia giường ngủ tiếp?”
Khuôn mặt đẹp trai của Vinh Cẩm Thiêm lạnh đi, nhìn cô chằm chằm không nói lời nào.
Ninh Tú Phân bị anh nhìn đến mức sợ hãi, hình như cô đã phạm phải một sai lầm không thể tha thứ nào đó.
Cô lắp bắp, bất an xoa tay: “Sao… Sao thế?”
Cô trả lời sai rồi sao?
Sao trông anh giống như sẽ ban cho cô ba tấc lụa trắng, ba chai rượu độc, muốn đào hầm chôn sống cô đến nơi vậy?
Vinh Cẩm Thiêm nhìn cô bằng ánh mắt lạnh lẽo và trào phúng: “Cô có tinh thần chuyên nghiệp chút được không?”
Ninh Tú Phân mơ màng hỏi: “Hả?”
Sao chuyện này là liên quan đến chuyên nghiệp hay không?
Vinh Cẩm Thiêm lạnh lùng nói: “Chia giường rồi thì Tần Hồng Tinh, hay là một người qua đường A, B, C, D nào đó liếc mắt từ ngoài cửa nhìn vào sẽ biết hết mọi chuyện!”
Ninh Tú Phân hiểu ra vấn đề!
Đúng là chuyện chia giường không chuyên nghiệp thật, chỉ cần có ai đó nhìn qua là biết họ không phải vợ chồng thật!
Vinh Cẩm Thiêm cười gằn: “Nếu bây giờ là thời điểm trước giải phóng, cô đang ẩn trong lòng địch thì chắc chắn cô đã bị lộ trong vòng một giây rồi. Bọn Nhật sẽ bắt cô về tra tấn bằng bảy mươi sáu hình phạt, sau đó cô sẽ trở thành đồ bỏ đi phản bội lại tổ quốc!”
Ninh Tú Phân ngây ra, ơ… Sao lại thành đồ bỏ đi với phản bội chứ?
Cô định giải thích gì đó, nhưng khí thế của Vinh Cẩm Thiêm mạnh mẽ quá.
Anh nghiêm khắc dạy dỗ cô, ánh mắt như lãnh đạo đó làm cô vô thức đứng nghiêm, đứng yên nghe anh phát biểu. Cô nói: “Do tôi chưa suy xét kỹ càng.”
Cô còn đang có việc muốn nhờ anh, nhờ anh vận dụng mạng lưới quan hệ để tìm vệ sĩ, hơn nữa anh cũng sắp quay về làm việc rồi.
Sau này cô còn nhiều việc cần nhờ vả ông lớn này lắm!
“Tôi rất thất vọng về cô, đồng chí Ninh Tú Phân, cô làm việc như vậy thì làm sao cấp trên dám tin tưởng giao nhiệm vụ cho cô chứ?” Vinh Cẩm Thiêm vô cảm, nhướn mày lên.
Ninh Tú Phân vô thức cúi đầu, cảm thấy như mình đang bị cấp trên gây áp lực về công việc vậy đó.
Cô nói: “Vậy cho tôi cơ hội đi, tôi nhất định sẽ biểu hiện thật tốt!”
“Còn chia giường nữa không?” Vinh Cẩm Thiêm lạnh lùng hỏi.
Ninh Tú Phân vội lắc đầu: “Không chia nữa, không thể để người khác nhìn thấy, tránh bị phát hiện.”
Cô không thể để ông lớn này thất vọng với nghiệp vụ làm vợ của mình.
Làm vợ giả nhưng cũng phải thật chuyên nghiệp!
Vinh Cẩm Thiêm nhíu mày nhìn cô: “Thật không, nếu không được thì đừng miễn cưỡng, đồng chí Ninh Tú Phân.”
Ninh Tú Phân nói ngay: “Không miễn cưỡng, cũng đâu phải chúng ta chưa từng ngủ với nhau chứ.”
Nhưng cô vừa dứt lời thì thấy biểu cảm của Vinh Cẩm Thiêm hơi lạ.
Cô nhận ra ngay mình đã nói một câu nhiều nghĩa, cả hai người chợt yên lặng.
Ừ thì từng ngủ.
Bầu không khí vô cùng lúng túng, hai người đỏ mặt, tai nóng bừng.
Cuối cùng Ninh Tú Phân không chịu được nữa, ho nhẹ một tiếng: “À, ừm, chúng ta là đồng chí cùng ngủ trên một cái giường, lúc trước nhiều khu bị địch chiếm, có nhiều cặp vợ chồng giả cũng như vậy mà, tôi đi đánh răng đây.”
Cô nói xong thì vội vàng bỏ chạy.
Vinh Cẩm Thiêm nhìn bóng lưng bé nhỏ của Ninh Tú Phân, ung dung lấy khăn mặt của mình, nhếch miệng cười.
Mấy ngày sau, Ninh Tú Phân nhớ lại buổi tối hôm đó mới tỉnh táo lại, giật mình vỗ đùi!
Sai rồi, làm gì có cấp trên, có lãnh đạo nào chứ?
Tên họ Vinh đó đang thao túng tâm lý đấy à!
Đáng ghét thật! Thảo nào sau này anh có thể bò lên vị trí cao như thế, mới bao nhiêu tuổi đã là cao thủ thao túng tâm lý trời sinh rồi!
…
Trong một phòng nhỏ ở quán ăn nổi tiếng nhất huyện.
Tần Hồng Tinh khóc đến mức hai mắt đỏ hoe, gương mặt kiêu ngạo giàn giụa nước mắt.
Trước mặt cô ta có bốn, năm món ăn đang bốc hơi nghi ngút.
Hai nhân viên phục vụ ghé tai nhau thì thào.
“Sao đồng chí đó khóc dữ vậy, cô ấy đến đây một mình mà gọi nhiều món thế, có ăn hết nổi không?”
“Mấy món ăn này được chế biến từ lâm sản cuối tuần trước mới nhập đấy, rất thơm ngon. Một món bằng tiền ăn cả tuần của tôi…”
“Loảng xoảng!” Một tiếng động lớn vang lên, ngắt lời hai nhân viên đang xì xầm, bọn họ sợ hãi nhìn vào trong phòng.
Hóa ra Tần Hồng Tinh đã lật hết cả bàn thức ăn xuống mặt đất.
Cô ta đứng cắn răng thở dốc, nhìn chằm chằm vào các món ăn với ánh mắt tức giận như hận những món ăn đó thấu xương.
Nhân viên của quán ăn sợ hết hồn, đau lòng nhìn món ăn rơi đầy đất.
Trong các món này còn có một vài lâm sản hiếm thấy đấy.
Tần Hồng Tinh thấy nhân viên nhìn các món ăn chằm chằm thì vô cảm đứng dậy đi ra ngoài: “Tiếc à? Cho các cô hết đấy.”
Đám người quê mùa này cũng chỉ xứng ăn mấy thứ vớ vẩn đó.
Hai nhân viên nhìn nhau, mặt tái đi.
Cô gái này có ý gì? Cô ta lật cả bàn ăn xuống đất rồi gọi các cô tới bảo ăn đi, cho chó ăn à?
Nhưng…
“Thôi, đừng so đo với cô ta, nghe nói cô ta bị đàn ông đá nên mới khóc như vậy đấy.” Một nhân viên nhịn cục tức xuống nói.
Nhân viên còn lại thì đi tìm bát: “Đàn ông mù rồi mới thích loại phụ nữ này, lãng phí lương thực sẽ bị sét đánh!”
Đây toàn là món ngon, dù bị rớt xuống đất rồi nhưng rửa đi một chút vẫn ăn được.
Thời đại này không dễ ăn thịt, người già, trẻ nhỏ nhà họ hiếm khi được ăn thịt.
Tần Hồng Tinh quay lại phòng mình, lúc này mới bình tĩnh lại một chút, cô ta cầm khăn đi rửa mặt.
Sau đó cô ta cầm điện thoại ở đầu giường gọi về thủ đô.
Một lát sau, đầu dây bên kia mới có người trả lời.
“Alo?”
Tần Hồng Tinh nghe giọng nói dịu dàng ở đầu bên kia, khóc lóc oan ức: “Cô Hà ơi, Cẩm Thiêm bắt nạt cháu…”