Khi cô đang cúi người làm việc, một bóng ngựa phi đến. Đó là Lục Chính Đình, cưỡi ngựa đến từ xa. Dáng người anh cao lớn, vững vàng trên lưng ngựa, toát lên vẻ oai phong hiếm thấy. Khi đến gần, anh nhẹ nhàng ghìm cương, rồi chỉ với một cú xoay người, anh nhảy xuống ngựa.
"Văn thư Lục đẹp trai quá!" Đám trẻ con reo lên, mấy cụ già cũng gật gù tán thưởng.
Lục Chính Đình mỉm cười, gật đầu chào mọi người. Sau đó, anh sải bước đến trước mặt Lâm Uyển.
Lâm Uyển đứng thẳng người, phủi đất trên tay, nhìn anh hỏi: "Chuyện gì mà anh đến đây gấp thế?"
Lục Chính Đình khẽ cười, giọng trầm ấm: "Huyện đang tổ chức luận công khen thưởng, họ mời em đến dự họp."
Đôi mắt Lâm Uyển sáng ngời:
"Mời em qua thật sao?"
"Đúng." Lục Chính Đình mỉm cười, lấy một công văn từ trong túi sách ra, đưa cho cô.
Lâm Uyển không vội đọc ngay, mà liếc nhìn tay anh, lòng thầm nghĩ: Ôi trời, chắc lại là một phần thưởng gì đó đây. Không biết lần này sẽ là thứ gì thực dụng nữa đây!
Sáng hôm sau, cô cùng Lục Chính Đình cưỡi ngựa vào huyện tham dự cuộc họp tổng kết công tác phòng dịch viêm màng não. Trong hội nghị, cô – với tư cách bác sĩ chân trần của đại đội – được mời lên đại diện phát biểu. Lời phát biểu của cô nhận được tràng pháo tay nhiệt liệt từ toàn thể hội trường.
Sau phần phát biểu, Lâm Uyển được đám bác sĩ trong huyện như Chu Tú Phong và các đồng nghiệp khác vây quanh trao đổi, thảo luận về phương pháp điều trị. Mọi người bàn luận sôi nổi, tranh luận đến mức như “cọ sát y thuật tóe lửa”. Cuối cùng, ai nấy đều cảm thấy học hỏi được thêm nhiều điều giá trị.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!