Lục Chính Đình nhẹ nhàng ôm Lục Minh Lương lên, đút từng thìa nước ấm. Cậu bé tỉnh lại, đôi mắt mơ màng rồi đột nhiên hét toáng:
“Mụ phù thủy! Tôi không sợ bà đâu!”
Tiếng hét lớn đến mức Lâm Uyển giật mình. Cô vội vàng bảo chồng:
“Vỗ nhẹ con đi, chắc nó đang mơ thấy ác mộng.”
Nhưng Lục Minh Lương lại bắt đầu rên rỉ:
“Đau đầu quá… Mụ phù thủy nhỏ đánh gậy vào đầu con!”
Cậu bé vừa rên rỉ, vừa ọe ra một tiếng. Lâm Uyển nhanh tay bưng chậu lên đỡ, nhưng cậu chỉ nôn ra chút nước. Nhìn tình trạng này, cô đặt chậu xuống, cẩn thận kiểm tra và nhận ra trên làn da của cậu bé có vài vết đỏ giống xuất huyết nhỏ, như biểu hiện của tắc mạch máu.
Không chần chừ, Lâm Uyển kết nối ngay với hệ thống:
“999, cần giúp đỡ!”
Giọng hệ thống vang lên, lười biếng như vừa tỉnh ngủ:
“Ôi trời, nửa đêm thế này mà gọi tôi… Nhưng không sao, Tiểu Cửu luôn sẵn sàng phục vụ ký chủ.”
Dạo gần đây, nhờ tinh thông y thuật và thường xuyên chữa bệnh cứu người, điểm y đức của Lâm Uyển tăng vùn vụt. Hệ thống vì thế được nghỉ ngơi nhiều hơn, thậm chí còn ví mình như đang “dưỡng già.”
“Tôi cần xác nhận triệu chứng bệnh của Minh Lương,” Lâm Uyển nhanh chóng nói.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!