Cô còn không biết ngượng nói không để anh khó xử, yêu cầu không cao, há mồm ra đòi anh tìm vài người có cấp bậc như Trần Thần làm vệ sĩ.
Con thỏ lông dài chân ngắn này, khẩu khí thật là lớn!
Vinh Cẩm Thiêm khịt mũi.
“Này, này, này… Anh nói thì nói, động tay động chân làm gì hả, mặt tôi bị anh nhéo to ra rồi!” Ninh Tú Phân bị nhéo mặt, tức gần chết, suýt nữa bị anh nhéo chảy nước mắt.
Trời sinh cô có mặt bánh bao, trắng hồng, tròn trịa, ai gặp cô cũng thích nhéo má, lớn dần thì má bắt đầu phúng phính.
Cô tin chắc chắn là do người nhéo nhiều mà thành, đời này ai nhéo mặt cô, cô không đội trời chung với kẻ đó!
Vinh Cẩm Thiêm nhìn cô tức tối túm cổ tay mình, tâm trạng thoải mái một cách khó hiểu.
Con thỏ chân ngắn này cứ hở ra là nói anh không ở đây, anh trở lại thủ đô, tỏ vẻ ước gì anh đi nhanh đi, cô định dành chỗ cho ai vậy?
A, anh dễ lợi dụng vậy sao?
Ninh Tú Phân dùng cả tay chân ra sức giãy giụa, nỗ lực túm lấy khuôn mặt tuấn tú của Vinh Cẩm Thiêm, ép anh buông mình ra.
“Tôi thấy anh ấy ngốc nghếch, đâu biết anh ấy giỏi thế, nếu như anh không ở đây, tôi lại không biết người khác có bản lĩnh thì phải làm sao?”
Tên họ Vinh này không đeo kính, khôi phục công việc như giải trừ phong ấn vậy, không âm trầm không ngột ngạt nữa, bắt đầu lộ vẻ kiêu ngạo!
Á, đáng ghét quá! Vẫn là bí đao ngột ngạt trước đó tốt hơn!
Vinh Cẩm Thiêm suýt nữa bị cô cào mắt, lại nghe thấy cô bắt đầu cường điệu anh không ở đây, tức giận nghiến răng.
Anh buông tay đang nhéo mặt cô ra, nắm cổ tay cô không thương tiếc, chân dài đè xuống, bất ngờ đè cô lên bàn giống như con rùa lật ngửa.
Vinh Cẩm Thiêm cúi đầu, nhìn cô gái hình con rùa dưới thân đầy nguy hiểm: “Cô không thể nghĩ tốt cho tôi sao, cho dù không ở bên cạnh cô, tôi cũng còn ở trên hộ khẩu của cô mà, nếu tôi không còn, cô là quả phụ!”
Mặt Ninh Tú Phân không còn đau, nhưng bị anh đè dưới thân không thể động đậy, giả vờ cười: “Tôi không có ý đó! Tóm lại anh có tìm người giúp tôi không, không giúp thì đừng đồng ý dứt khoát vậy!”
Tức quá, giá trị vũ lực kém người ta quá nhiều, muốn chống trả nhưng vẫn thất bại!
Vinh Cẩm Thiêm híp mắt: “Cô đúng là gian thương trời sinh làm buôn bán, không chịu thiệt!”
Ninh Tú Phân định vụng trộm đá chân anh: “Không phải anh nói tôi có thể đưa ra điều kiện sao, không nhờ gian thương tôi đây, ai nuôi anh? Cứ hở ra là mỗi ngày có người chặn anh ở nhà bắt nạt, ai che chở anh!”
Có câu ăn quả nhớ kẻ trồng cây, anh thì hay chưa, không thiếu quả, bắt đầu ức hiếp người trồng cây.
Biểu cảm của Vinh Cẩm Thiêm đột nhiên thay đổi, nhíu mày lạnh nhạt nói: “Cô nằm yên! Có phải giòi đâu, sao xoay giỏi thế!”
Ninh Tú Phân lườm anh, tiếp tục “Ngọ nguậy” dưới thân anh: “Anh buông tôi ra, tôi là giòi, anh là ruồi đực đè trên hộ khẩu con giòi là tôi!”
Ở đâu có áp bức, ở đó có đấu tranh, cô không chiều theo anh đâu!
Vinh Cẩm Thiêm nhịn, rồi lại nhịn, không nhịn được!
Anh túm chặt lấy eo cô không để cô động, khóe mắt đỏ lên gầm gừ: “Tôi nói rồi, bảo cô nằm yên!”
Ninh Tú Phân cứng đờ, bởi vì cuối cùng hình như cô biết vì sao anh không để cho cô ngọ nguậy.
Không biết từ khi nào, dao nhỏ của ai đó đã ra khỏi vỏ, đang chọc vào thắt lưng của cô.
Cô là người từng trải, hiểu được là có ý gì, biểu cảm đột nhiên cứng đờ.
Một giây sau, Vinh Cẩm Thiêm chợt đứng lên, xoay người đến bên cửa sổ, giọng lạnh lẽo lẫn khàn khàn: “Được rồi, tôi đã đồng ý với cô thì sẽ làm được, vài ngày nữa tìm người cho cô!”
Ninh Tú Phân vội vàng ngồi dậy khỏi bàn, giả vờ giả vịt vuốt tóc: “Ừ, ừ, không vội, không vội.”
Đúng là dời non lấp bể… Xấu hổ quá, chậc, hỏa khí của anh chàng này quá nhiều!
Cô nhảy xuống bàn, vội vàng đứng dậy đi ra cửa: “Ờm, tôi đi lấy bát, chuẩn bị ăn cơm.”
“…” Vinh Cẩm Thiêm đứng trước cửa sổ, không quay đầu, không nói chuyện.
Tia nắng hoàng hôn làm bóng lưng lạnh lùng của anh càng nóng bỏng quyến rũ hơn.
Ninh Tú Phân không dám nhìn nhiều, vờ như không có chuyện gì, chạy ra sau nhà nhanh như chớp.
Vinh Cẩm Thiêm đặt tay lên cửa sổ, híp mắt nhìn ráng chiều, anh lại muốn hút thuốc.
Thuốc lá dễ gây nghiện, tất cả những thứ dễ nghiện không phải là thứ tốt.
Giống con thỏ lông dài chân ngắn có vẻ rất khả nghi kia…
Ninh Tú Phân lề mề ít nhất nửa tiếng, đoán chắc anh đã bình tĩnh lại, bảo đao đã vào vỏ, mới chậm rãi bày đồ ăn lên bàn.
Trước đó Vinh Cẩm Thiêm đã nấu xong đồ ăn, dùng bếp đất hâm lại là có thể ăn.
Hai người rất ăn ý không nhắc đến chuyện trước đó, ăn cơm trong im lặng.
Ăn xong, Ninh Tú Phân chủ động thu dọn bát đũa… Ai nấu cơm, ai rửa bát, đã thống nhất trước.
Vinh Cẩm Thiêm đi đun nước từ sớm, thật ra anh có bệnh sạch sẽ.
Nhưng cho dù ở trong quân đội hay bị điều xuống nông thôn, không có lúc nào để anh có thể “Nghiện sạch sẽ” thì anh cũng nhịn.
Hiện giờ điều kiện tốt lên, hiển nhiên là anh không nhịn nữa, trời rất lạnh cũng phải tắm rửa mỗi ngày, Ninh Tú Phân còn không siêng tắm bằng anh.
Nhưng bình thường sau khi ăn cơm, Vinh Cẩm Thiêm phải ra sau núi vận động, nên đun nước cho Ninh Tú Phân trước.
Ninh Tú Phân tắm xong lại vừa đun nước cho anh vừa đọc sách, tiết kiệm thời gian cho nhau như vậy, cũng coi như là sự ăn ý trong cuộc sống giữa bạn cùng nhà non nửa năm của hai người.
Trời rất lạnh, cô cũng không đổ mồ hôi, nên hai ngày tắm một lần, mỗi ngày rửa mặt, rửa chân và vệ sinh bộ phận sinh dục, thay đồ lót.
Ninh Tú Phân ngâm chân xong, đun nước, định thu dọn quần áo tắm rửa của mình thì nghe thấy tiếng bà Hạ truyền tới từ ngoài cửa: “Nhóc thúi, có nhà không!”
Ninh Tú Phân đặt chậu rửa mặt xuống, vội ra cửa: “Bà, sao bà lại đến vào giờ này?”
Bà Hạ nhìn vào nhà cô, sờ Tiểu Bạch đang kêu ư ử với bà ấy: “Chẳng phải giờ này thằng nhóc thúi lên núi vận động sao?”
“Bà muốn vào ngồi chơi không?” Ninh Tú Phân đã rõ, bà Hạ nhân lúc Vinh Cẩm Thiêm không ở nhà, đến tìm cô nói chuyện.
Bà Hạ lại xua tay: “Bà không vào, nói hai câu với cháu thôi.”
Bà ấy ngừng lại rồi nói tiếp: “Gia thế của thằng Vinh không giống bình thường, bố nó có thể lên trang nhất báo chí, nhưng nó là đứa có chủ ý, bố nó không quản được nó, cháu đừng sợ.”
Nói xong, trên khuôn mặt khô đét của bà ấy hiện vẻ khinh bỉ: “Gái thủ đô à, chẳng phải ba đời trước cũng là người nhà quê sao, nằm trên công lao của tổ tiên, thật sự coi mình thành cô chiêu, không đi theo đường lối quần chúng, bà khinh!”
Ninh Tú Phân đồng tình sâu sắc, nếu xét về cô chiêu chân chính, thì tính từ đời dân quốc trở về trước mới đúng.
Bà cụ sợ cô bị ấm ức, đến dỗ dành cô.
Dù sao người đẹp lạnh lùng từ thủ đô ngồi xe đến tìm chồng chưa cưới cũ hiếm có biết bao, người trong thôn chắc chắn đã biết được chuyện này.
Trong lòng cô ấm áp, mỉm cười: “Bà yên tâm, cháu không bị bắt nạt, cô ta không rảnh nói chuyện với cháu, Cẩm Thiêm đã mắng đuổi về.”
Bà Hạ mới khịt mũi nói: “Bà nói mà, thằng Vinh không coi trọng thứ nông cạn kia đâu, cháu đừng sợ, cháu và nó đã lĩnh giấy đăng ký kết hôn rồi, sau này cháu thi lên đại học, rồi sinh thằng nhóc béo mập cho nó, bố nó còn không nhận cháu nội sao?”
Cứt chó gì cũng dám chê nhóc thúi nhà bà ấy sao!
Ninh Tú Phân không tiện nói cô và Vinh Cẩm Thiêm kết hôn giả, chỉ cười khan: “Để bàn sau.”
Cô và bà Hạ nói chuyện một lúc, nghe thấy phòng tắm chợt có âm thanh, cô đoán là Vinh Cẩm Thiêm đã về, không để ý lắm.
Chờ đuổi Tiểu Bạch đi theo bà Hạ về nhà, Ninh Tú Phân mới xoay người vào phòng.
Cô vừa vào cửa đã nhìn thấy Vinh Cẩm Thiêm đứng cạnh bàn, mặc quần màu xanh lá quân đội cũ, trên người để phanh áo sơ mi trắng cô mới mua cho anh.
Anh vừa gội đầu, một tay cầm khăn lông lau tóc, bọt nước nhỏ xuống theo cần cổ trắng thon dài của anh đến vùng ngực vững chãi hở ra và vòng eo thon gọn.
Ninh Tú Phân vội mở to mắt, chậc, bà già này thật sự không chịu nổi.
“Đêm nay phải chia giường ngủ sao?” Vinh Cẩm Thiêm vừa lau tóc vừa thản nhiên nhìn sang giường.