Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Sau Khi Tái Sinh, Ta Kết Hôn Lần Nữa - Ninh Tú Phân

Ninh Tú Phân cười hì hì: “Chúng ta đã thân nhau như vậy thì sao tôi có thể đưa ra yêu cầu quá đáng được, tôi chỉ muốn anh tìm giúp tôi hai người đáng tin và có bản lĩnh, có thể giúp tôi kiểm soát tình hình lúc tôi bán hàng thôi!”
Vinh Cẩm Thiêm ngây ra, trầm ngâm: “Cô muốn vệ sĩ hả?”
Anh nhìn cô gái nhỏ nhắn một lượt: “Không phải cô muốn thi đại học à, còn muốn làm hộ kinh doanh mua đi bán lại đồ cổ? Thế thì thi đại học kiểu gì?”
Anh còn tưởng cô sẽ yêu cầu điều gì như được điều về tỉnh, tìm một công việc tốt hay tìm một ngôi trường tốt, hoặc giúp cô làm việc nhà.
Anh sẽ cố gắng giúp cô.
Ai ngờ cô lại nói muốn vệ sĩ, xem ra cô định biến việc buôn đồ cổ này thành công việc lâu dài.
“Ninh Tú Phân nhếch môi: “”Dù có thi đại học thì tôi cũng không trì hoãn việc làm kinh doanh nhỏ, đây cũng không phải việc mờ ám gì.””

Năm 1979, tức là năm nay nhà nước sẽ cấp giấy phép cho phép đăng ký hộ kinh doanh, đến năm 1980 sẽ xuất hiện nhóm hộ kinh doanh đầu tiên ở Ôn Châu.
Nhưng đó là thông tin chưa chính thức, thực tế hai năm qua ngày càng nhiều gian hàng tư nhân vụng trộm mở trên khắp cả nước.
Kế hoạch của cô là có thể vừa mở quầy vừa làm kinh doanh nhỏ, kiếm một cửa hàng nhỏ tự kinh doanh của riêng mình sau khi vào đại học.
Cho nên…
“Tại tôi thiếu tiền, dù sao tôi cũng phải nuôi sống mình mà.” Ninh Tú Phân nhún vai nói.
Vinh Cẩm Thiêm thản nhiên tiếp lời: “Tôi nuôi cô, cô học cho tốt là được.”
Ninh Tú Phân sững sờ: “…”
Anh muốn nuôi cô?
Trong giây lát, giống như có một dòng điện chạy qua tai cô, làm trong lòng cô dâng trào những cảm xúc khó tả…
Nóng hầm hập và mềm mại, giống như uống trà sữa nóng ngọt ngào vào mùa đông vậy.
“Sao, không tin à?” Vinh Cẩm Thiêm lạnh nhạt nhìn cô.
Cô ngơ ngác nhìn anh, bắt gặp ánh mắt sâu thẳm của anh, cô chợt bối rối nhắm mắt lại: “Thôi, đừng nói chuyện này nữa.”
Đời trước cũng có người nói với cô câu này, cũng từng cảm động vì chưa hiểu sự đời.
Kết quả thì sao? Người nói câu này có một người bạn tâm giao trình độ học vấn cao, làm việc ở thông tấn xã lương cao.
Trái tim đang dậy sóng của Ninh Tú Phân bình tĩnh lại, cô cúi đầu.
Cô chế nhạo: “Anh nuôi tôi được cả đời sao? Cuối cùng anh cũng phải về thủ đô, vả lại tôi không cần anh nuôi.”
Thấy biểu cảm của Ninh Tú Phân không ổn, Vinh Cẩm Thiêm hơi nhíu mày: “Bây giờ cô là bạn đời trên danh nghĩa của tôi, trả tiền hỗ trợ cô đi học là việc tôi phải làm.”
Ninh Tú Phân ngồi lại ghế của mình, nhẹ nhàng thở dài: “Nhưng tôi không phải bạn đời thật của anh, cho dù là vợ chồng thật thì anh cũng ít nói mấy lời này thôi, vì cuối cùng cũng sẽ trở thành…”
Cô dừng lại, không nói tiếp.
Vinh Cẩm Thiêm tiếp lời: “Trở thành cái gì?”
Sao tự nhiên con thỏ lông dài này lại trông mệt mỏi và lạnh nhạt như vậy, anh nói sai gì à?
Ninh Tú Phân bưng cốc trà chậm rãi nói: “Cuối cùng những lời này gần như sẽ biến thành… Cô có cơm để ăn, chẳng phải là do tôi nuôi cô à!”
Cho dù ban đầu thật sự chân thành nói anh nuôi em, nhưng khi phụ nữ nghỉ việc ở nhà nuôi con, lâu dần cũng sẽ thành con sâu gạo phải dựa vào chồng nuôi trong mắt người khác.
Dẫu cho đàn ông không nói ra miệng thì trong tiềm thức cũng sẽ nghĩ như vậy.
Chưa kể phụ nữ nội trợ luôn ở nhà chăm con, chuyện ngửa tay xin tiền dường như đã kém hơn người khác một bậc, cho dù việc chăm con rõ ràng mệt hơn đi làm nhiều.
Cũng sẽ trở thành… Không phải chỉ chăm sóc đứa trẻ thôi sao?
Vinh Cẩm Thiêm nhìn cô, mày kiếm nhăn lại: “Không phải đàn ông nào cũng như vậy, rất nhiều bác gái trong đại viện của chúng tôi không đi làm, chồng giao tiền lương, họ chăm lo việc nhà, chăm sóc con cái và bố mẹ chồng, gia đình cũng hòa thuận.”
Ninh Tú Phân cười, nâng cằm hỏi: “Các bác gái trong đại viện của các anh có bảo mẫu trông con giúp đúng không?”
Vinh Cẩm Thiêm trầm ngâm nhìn cô: “Đúng.”
Đúng thế, không chỉ có bảo mẫu, còn có cảnh vệ, thư ký và tài xế.
Đến nỗi trong nhà có nhiều cây ăn quả nên đơn vị hậu cần còn thường xuyên cử người làm vườn tới.
Ninh Tú Phân cúi đầu, nhàn nhạt nói: “Tôi biết ở các nước chủ nghĩa tư bản có kiểu phụ nữ lấy người giàu, gọi là nội trợ toàn chức, nhìn như không phải làm gì cả, chỉ cần mua sắm thỏa thích, ra vào có xe đưa đón.”
Cô khẽ thở dài: “Nhưng chín mươi chín phần trăm phụ nữ là người bình thường, họ không có điều kiện kia, ngay cả những bà vợ giàu có nước ngoài đó, chẳng phải hầu hết cũng chỉ có thể chịu đựng khi chồng ngoại tình bên ngoài sao?”
Ánh mắt Vinh Cẩm Thiêm tối sầm: “Hình như cô biết rất nhiều.”
Giọng điệu khi nhắc đến “nước ngoài” của cô quen thuộc như vậy, nhưng một công dân nhỏ bé ở thời đại này như cô tiếp xúc với những thứ này ở đâu?
Ninh Tú Phân không chú ý đến sự thăm dò trong giọng điệu của Vinh Cẩm Thiêm, chỉ nói tiếp: “Sản nghiệp của chồng chứ có phải của họ đâu, sau khi ly hôn có thể nhận được bao nhiêu còn phụ thuộc vào lương tâm người đàn ông.”
Chưa kể sản nghiệp không phải của họ, đám đàn ông vô lương tâm ở đời sau còn trực tiếp làm các giao dịch kinh doanh giả mạo.
Chuyển nhượng tài sản, bán khống công ty, ngay cả việc tạo ra món nợ hôn nhân và để vợ gánh nợ rồi bỏ trốn cũng rất phổ biến.
Vì lợi ích trước mắt, đến bố con cũng bất hòa chứ đừng nói đến vợ chồng không cùng huyết thống.
Vinh Cẩm Thiêm nhíu mày: “Cô đang suy nghĩ áp đặt một cách phiến diện, rõ ràng trong cuộc sống có rất nhiều cặp vợ chồng yêu thương nhau, người vợ chăm lo cho gia đình và chăm sóc con cái cũng được chồng tôn trọng.”
Ninh Tú Phân nhìn anh một lúc, chợt lắc đầu mỉm cười, cầm cốc trà lên: “Chậc…”
Vinh Cẩm Thiêm hơi khó chịu: “Cô cười cái gì!”
Anh không thích cô thế này, như thể một người phụ nữ hiểu thấu sự đời, đang nghe đám thiếu niên thế hệ sau kể chuyện cười trẻ con.
Ninh Tú Phân thấy anh không vui, nhướn mày: “Đội trưởng Vinh, tạm thời không nói đến mâu thuẫn vợ chồng và quan hệ nam nữ bừa bãi, sao anh biết trong chăn người ta có rận hay không? Những gì chúng ta nhìn thấy là những gì người khác muốn chúng ta nhìn!”
Cô nhếch môi: “Hơn nữa, tại sao một người lại phải đánh cược cả cuộc đời mình để xem người ta có tốt với mình hay không, lúc tốt thì cái gì cũng có, lúc không tốt nữa thì sẽ chẳng có gì.”
Ánh mắt Vinh Cẩm Thiêm u tối nhìn cô: “Có lẽ cô nói cũng đúng, nhưng cũng có người không như vậy, mà muốn thật lòng đối xử tốt với ai đó.”
Lúc này Ninh Tú Phân giống như người qua đường nản lòng thoái chí, nhìn thế gian vui buồn hợp tan.
Ninh Tú Phân không để ý tới ánh mắt dò xét của anh, không phủ nhận nói: “Tôi tin mà, luôn có người may mắn, nhưng đặt cược thanh xuân của mình vào việc người khác đối xử tốt với mình cũng là canh bạc, chỉ cần là canh bạc cũng sẽ… Mười lần cược chín lần thua.”
Cô uể oải ngồi vào ghế: “Nhưng tôi muốn đối xử tốt với chính mình thì phải nắm chắc mười phần.”
Kinh nghiệm cả hai đời cho cô biết… Con người muốn kiểm soát cuộc sống của chính mình không dễ, nên bớt ảo tưởng kiểm soát cuộc sống của người khác.
Vinh Cẩm Thiêm nhìn cô chăm chú một hồi, mỉm cười làm như tùy ý hỏi: “Ninh Tú Phân, cô học cái này ở đâu đấy, mẹ cô dạy à?”
Nếu anh không nhớ nhầm, bố mẹ cô là người hầu nhà họ Ninh, trình độ văn hóa thấp, biết nhiều nhất là hai chữ thì sao có thể biết về Nho giáo?
Ông Đường chắc chắn sẽ không thảo luận chuyện trong chăn có rận hay không với cô.
Tay Ninh Tú Phân cầm cốc trà cứng đờ, cô thầm mắng mình vô dụng, vừa gặp phải vấn đề “tình cảm” là lại có phản ứng căng thẳng vì những chuyện xảy ra ở đời trước!
Nói nhiều thứ không phù hợp thời đại như vậy, sao có thể không bị hoài nghi?
Mặc dù Vinh Cẩm Thiêm chưa trở thành ông lớn hô mưa gọi gió như tương lai, thì bây giờ cũng rất nhạy bén.
Lỡ cô bị coi là gián điệp thì phải làm sao?
“Tôi… Những thứ này là bà Hạ dạy tôi, anh quên rồi à, bà ấy từng đi du học nên biết rất nhiều!” Ninh Tú Phân chậm rãi thở ra, bình tĩnh nói.
Bà Hạ là người kỳ cục, còn rất khuyến khích con gái tự lập, chẳng có gì lạ khi bà nói ra những điều tương tự.
Vinh Cẩm Thiêm nhìn Ninh Tú Phân chột dạ, nhàn nhạt nói: “Ừ.”
Anh biết cô đang nói dối.
Anh không nói tiếp về chủ đề này nữa, cúi đầu uống trà: “Cô muốn loại vệ sĩ nào và cần dùng bao lâu?”
Ninh Tú Phân suy nghĩ rồi đứng trước mặt anh nói: “Tôi không làm khó anh đâu, yêu cầu không cao, trình độ như Trần Thần là được, tôi chỉ cần họ hỗ trợ tôi vào cuối tuần và trả cho họ… Tiền lương mười lăm tệ một tháng.”
Hai người là ba mươi tệ một tháng, họ chỉ cần làm việc bốn ngày, nghĩ vậy cô cảm thấy đau như cắt thịt… Cô chỉ có ba trăm tệ tiền tiết kiệm.
Vinh Cẩm Thiêm suýt nữa sặc nước, đôi mắt phượng liếc cô, tức đến bật cười.
Anh nhếch mép, véo gò má tròn trịa mềm mại của cô, kéo mặt cô sang hai bên thành một chiếc bánh.
“Cô biết Trần Thần là ai không, cậu ấy là người đứng đầu trong cuộc thi toàn quân, cô có biết nếu để cậu ấy làm vệ sĩ là làm vệ sĩ cho lãnh đạo cấp bậc nào không?”

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!