Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Sau Khi Tái Sinh, Ta Kết Hôn Lần Nữa - Ninh Tú Phân

Cả người Vinh Cẩm Thiêm toát ra hơi thở lạnh lẽo, ngột ngạt như lưỡi đao.
Khuôn mặt Tần Hồng Tinh tái mét, sống lưng thẳng tắp kiêu ngạo bất giác run lên.
Dù cô ta có kiêu ngạo thế nào, cũng biết mình nói sai rồi.
Cô ta không nên lấy việc chú Vinh đã khôi phục công việc và còn ngồi ở vị trí cao hơn đến ép anh.
Quan hệ giữa Vinh Cẩm Thiêm và chú Vinh trở nên tồi tệ từ sau khi anh bị ép rời quân đội, đến dịp lễ tết hầu như không hề liên lạc với nhau.
Chưa kể, mẹ kế là cô Hà, dù mọi người thấy cô Hà dịu dàng hòa nhã nhưng anh Cẩm Thiêm vẫn luôn ghét bà ta.
Tần Hồng Tinh hếch cằm, cố làm cho mình có khí thế hơn: “Em không có ý đó, em chỉ thấy giữa anh và chú Vinh có hiểu lầm, anh nên nghe chú ấy nói…”
Vinh Cẩm Thiêm bỗng cười khinh thường ngắt lời giải thích của cô ta: “Tôi không nghe à? Không phải ban đầu tôi đã nghe lời ông ta đi xuống cấp cơ sở rèn luyện, chịu cực khổ để rèn luyện ý chí à? Bây giờ tôi vẫn chưa rèn luyện ý chí đủ thì quay về làm gì?”
Năm đó ông già lấy việc giải tán đại đội để ép anh rời quân đội về nông thôn, anh đã nghe, anh là đứa con trai “vâng lời” nhất của ông ta.
Tần Hồng Tinh đứng lên, miễn cưỡng kéo khóe môi mỉm cười, muốn cứu vãn những lời nói sai của mình: “Anh Cẩm Thiêm…”
Vinh Cẩm Thiêm lại quay lưng đi, đút tay vào túi, hờ hững nói: “Đủ rồi, những gì cần nói đã nói xong, nông thôn chúng tôi không tiếp đãi nổi bữa tối cho đồng chí từ thủ đô đến nên hãy quay về đi.”
Đôi mắt Tần Hông Tinh lóe lên, hít sâu một hơi, cúi đầu cứng rắn kìm lại những giọt nước mắt tủi thân và giận hờn.
Cô ta lạnh lùng nói: “Được, em về trước, nhưng anh ở cùng ai thì cũng không thể sa đọa sống cùng một người phụ nữ nông thôn!”
“Ninh Tú Phân là người thành phố Ninh Nam, không phải phụ nữ nông thôn, cho dù có là phụ nữ nông thôn thì cô ấy cũng là vợ tôi.” Vinh Cẩm Thiêm nói một cách vô cảm.
Tần Hồng Tinh lạnh lùng, mím môi nói: “Anh Cẩm Thiêm, anh ở nông thôn lâu quá nên đầu óc không còn tỉnh táo nữa… Với tư cách là vợ tương lai của anh, em sẽ cho anh thời gian suy nghĩ cho kỹ, lần sau em lại đến!”
Thành phố Ninh Nam thì sao, ở trong mắt cô ta chỗ tỉnh lẻ xa xôi như vậy cũng là nông thôn hết.
Vinh Cẩm Thiêm mất kiên nhẫn, thờ ơ đi ra ngoài: “Chúng ta chẳng có quan hệ gì cả, tôi cũng không muốn gặp lại cô ở đây đâu, đồng chí Tần Hồng Tinh!”
“Vinh Cẩm Thiêm! Anh đừng quá đáng, em phải nói cho chú Vinh biết anh vì một người phụ nữ nông thôn mà sa đọa đến mức nào!”
Cuối cùng Tần Hồng Tinh cũng không giữ nổi mặt nạ lạnh lùng kiêu ngạo của mình, nước mắt trượt dài trên mặt.
Cô ta giậm chân trong sự căm tức và cáu giận, quay người mở cửa chạy ra ngoài.
Một lúc sau tiếng xe máy bên ngoài vang lên và nhỏ dần, tiếng thôn dân đến hóng chuyện cũng dần tản đi.
Vinh Cẩm Thiêm cầm cốc trà, nhìn sau cửa sổ nói: “Nghe đủ chưa, nghe đủ rồi thì ra đây đi.”
Sau cửa sổ lại không có ai đi ra.
Vinh Cẩm Thiêm dứt khoát đi đến, từ trên cao nhìn xuống bóng dáng nhỏ nhắn đang ngồi xổm trên mặt đất: “Sao vậy, vẫn chưa nghe đủ hả?”
Ninh Tú Phân ngửa đầu, bồi hồi nói với anh: “Anh thật nhẫn tâm, chẳng cho thanh mai trúc mã từ xa đến tí thể diện nào.”
Ôi, thấy Vinh Cẩm Thiêm đáp trả cô gái thủ đô kiêu ngạo đó như thế, trong lòng cô cảm thấy vui sướng một cách khó hiểu.
Đôi mắt Vinh Cẩm Thiêm nheo lại đầy nguy hiểm: “Cô cũng không cho tôi chút mặt mũi nào, nghe trộm bí mật đến nỗi không nỡ đi, nếu tôi còn ở trong quân đội, cô sẽ bị bắt lại và xử bắn như gián điệp.”
Ninh Tú Phân giật mình, cứng đơ chỉ vào chân mình: “Không phải tôi không cho anh mặt mũi, mà do chân tôi… Aiyo tê rồi.”
Ừm, cô ngồi xổm hóng hớt nên không dám động đậy, cuối cùng ngồi đến mức tê chân, không động đậy được thì đi kiểu gì?
Vinh Cẩm Thiêm tức đến bật cười, anh đưa tay nhẹ nhàng nhấc cánh tay gầy nhỏ của cô, đột ngột kéo cô lên.
Ninh Tú Phân cảm giác mạch máu ở chân được khai thông, cảm giác tê dại như vô số mũi kim châm vào mạch máu.
Khuôn mặt tròn nhỏ của cô nhăn lại, hít một hơi: “Ối, chậm thôi, chân tôi tê quá!”
Vinh Cẩm Thiêm nhìn cô lảo đảo, mặt mày nhăn nhó, anh dứt khoát khom lưng chặn ngang eo bế cô vào nhà.
“Anh… Anh làm gì vậy?” Cảm giác mất trọng lượng khiến Ninh Tú Phân vô thức ôm cổ anh, sợ hết hồn.
Vinh Cẩm Thiêm thả cô xuống ghế trong phòng, lạnh nhạt nói: “Dù sao cũng không ăn cô.”
Ninh Tú Phân ngượng ngùng cúi đầu, ông lớn không nên nói như vậy, cô hay nghĩ linh tinh.
Vinh Cẩm Thiêm ngồi xuống trước mặt cô: “Khỏi phải cảm ơn, sau này vẫn có chỗ cần dùng đến cô.”
Ninh Tú Phân ngây ra, khó hiểu ngẩng đầu lên: “Chỗ nào?”
Vinh Cẩm Thiêm cười khẩy: “Ông già nhà tôi muốn tôi cưới Tần Hồng Tinh, muốn tôi trả nợ ân tình mà ông ta nợ, cô cũng thấy rồi…”
“Anh không muốn, hơn nữa anh đã đính hôn với cô ta, bảo vệ cô ta mấy năm, cũng coi như trả xong!” Ninh Tú Phân dứt khoát tiếp lời.
Cũng giống như nợ cha con trả thôi!
Cô cũng không thích tính tiểu thư kiêu ngạo xa cách kia của Tần Hồng Tinh!
Vinh Cẩm Thiêm nhìn cô, cười thâm thúy: “Xem ra cô nghe rất chăm chú nhỉ, còn nghe được gì nữa?”
Ninh Tú Phân chột dạ, quay đầu rót nước cho mình: “Tôi chỉ tùy tiện nghe thôi.”
Đó là đủ loại tin đồn nhảm của đại viện trong thủ đô, làm sao người bình thường biết được, có ai không tò mò chứ?
Vinh Cẩm Thiêm thâm trầm nhìn cô, chợt nói: “Nghe rồi thì thôi, đừng tùy tiện nói ra ngoài, không có ích lợi gì cho cô đâu.”
Ninh Tú Phân nhìn biểu cảm của anh, tim thắt lại khó hiểu, hơi sợ hãi.
Cô gật đầu như giã tỏi, tay làm động tác khóa miệng: “Hiểu, bảo mật tuyệt đối, có là ông trời đến tôi cũng không tiết lộ bí mật.”
Nhưng mà…
Với bản lĩnh của anh, nếu đã biết cô nghe trộm ở cửa sổ thì sao không ngăn cản, trừ khi…
“Anh để tôi nghe hai người nói chuyện là muốn tôi giúp anh từ chối thanh mai trúc mã Tần Hồng Tinh của anh à?” Ninh Tú Phân thăm dò hỏi.
Vinh Cẩm Thiêm nhìn ánh mắt long lanh của cô, trông như bà tám thích hóng chuyện, nhưng càng giống con thỏ thò đầu đầy lông của nó ra khỏi hố trên mặt đất.
Anh động đầu ngón tay, kìm lại ý muốn xoa đầu và mặt cô, cúi đầu nói: “Ừ, cho dù không phải Tần Hồng Tinh thì nhà tôi cũng sẽ dốc hết sức để sắp đặt cuộc hôn nhân của tôi.”
Ninh Tú Phân tiếp tục gật đầu: “Ừm…”
Anh không về thủ đô sớm, với lại cũng không có quan hệ thân thiết với người được gọi là vợ chưa cưới kia.
Không hiểu sao tâm trạng cô nhẹ nhõm hơn nhiều, có lẽ vì không cần phải làm… “Kẻ thứ ba” nữa.
Vinh Cẩm Thiêm: “Cho nên bây giờ thân phận ‘Vợ’ của cô rất có ích.”
Ninh Tú Phân sững sờ, ngẫm nghĩ rồi chợt sáp đến gần anh.
Cô đặt cánh tay gầy gò của mình lên vai anh, xấu hổ nói: “Tôi hiểu rồi, đồng chí Vinh Cẩm Thiêm, anh muốn dùng cô gái nông thôn là tôi làm lá chắn trước khi về thủ đô, nhưng mà…”
Cô muốn nói gì đó nhưng lại do dự, dựa cơ thể mềm mại nhỏ nhắn của mình lên vai anh làm thân hình thon dài của Vinh Cẩm Thiêm bất giác cứng đờ.
Anh tỉnh bơ nói: “Sao vậy, nhiệm vụ này khó qúa à?”
Ninh Tú Phân bùi ngùi thở dài: “Nhiệm vụ gian khổ… Chắc chắn sau này tâm hồn yếu đuối của tôi sẽ phải đối mặt với cơn thịnh nộ ‘Hủy diệt’ từ gia đình quyền cao chức trọng và vợ chưa cưới cũ của anh, cho nên tôi có thù lao không?”
Vinh Cẩm Thiêm nhìn điệu bộ này của cô, nheo mắt nói: “Nói xem cô muốn điều kiện gì?”
Đặc vụ nhỏ này muốn nhân cơ hội bắt chẹt anh?

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!