Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Sau Khi Tái Sinh, Ta Kết Hôn Lần Nữa - Ninh Tú Phân

Vinh Cẩm Thiêm nhíu mày: “Tôi dùng cái gì thì liên quan gì đến cô?”
Trước đó Trần Thần đã báo tin cho anh rằng Tần Hồng Tinh sẽ đến huyện vào chiều nay.
Với tính cách khi đi ra ngoài phải có xe đưa đón của cô ta, nhanh nhất cũng phải đến ngày mai mới xuống thôn.
Không ngờ chiều nay cô ta đã đến thẳng thôn, giống như giặc tấn công bất ngờ vậy!
Cô ta chặn ở cửa, anh chỉ có thể tạm thời ghép hai giường lại để cô ta không phát hiện điều bất thường.
Tần Hồng Tinh cau mày, gương mặt thay đổi, lộ vẻ thất vọng và buồn bã khi nhìn anh: “Anh Cẩm Thiêm, anh thật sự quên em rồi sao, em mới là vợ sắp cưới của anh, tại sao em không thể hỏi?”
Vinh Cẩm Thiêm nhướng mày: “Đồng chí Tần Hồng Tinh, cô bị mất trí nhớ à? Hôn ước đã hủy vào năm thứ hai tôi được điều xuống đây, chúng ta không còn là vợ chồng sắp cưới.”
Tần Hồng Tinh nhíu mày, ngồi xuống: “Đó là mẹ em ép em hủy hôn, không phải ý của em, anh đừng mỉa mai em như vậy, không phải lỗi của em!”
Vinh Cẩm Thiêm uống trà, không khẳng định cũng không phủ nhận: “Thật à?”
Tần Hồng Tinh cắn môi, cực kỳ ngoan cố lạnh lùng: “Anh biết rõ tình thế lúc đó không tốt. Vì anh bị cải tạo, em suýt bị trục xuất khỏi trường đại học Thanh Hoa, chú Vinh cũng cảm thấy có lỗi với gia đình em, chủ động đồng ý cho em hủy hôn!”
Vinh Cẩm Thiêm nghe thấy tên bố mình, siết chặt ly sứ, đôi mắt phượng u ám lạnh lẽo: “Nếu tôi có lỗi với đồng chí Tần Hồng Tinh, thì hủy hôn không phải rất tốt sao?”
“Không tốt! Đó là bị ép buộc!” Tần Hồng Tinh đứng bật dậy, lớn tiếng phản bác.
Cô ta nhìn Vinh Cẩm Thiêm chăm chú, trong đôi mắt dài có tia sáng dịu dàng: “Bây giờ anh cũng đã khôi phục công việc, chúng ta có thể phục hồi hôn ước, em vẫn là vợ sắp cưới của anh.”
Giọng điệu vô tình ban ơn ấy làm Ninh Tú Phân đang ngồi xổm ở góc tường cũng phải trợn mắt.
Người như thế nào mà có thể nói câu ấy một cách tự nhiên vậy?
Vinh Cẩm Thiêm nhìn Tần Hồng Tinh, đột nhiên mỉm cười: “Xem ra, sau khi học đại học Thanh Hoa mấy năm, cô cũng không có gì thay đổi, vẫn rất tùy hứng, nhà họ Tần bảo vệ cô rất tốt.”
Anh cười, gương mặt điển trai mang chút vẻ bất đắc dĩ, đôi lông mày sắc bén dường như cũng trở nên dịu dàng hơn.
Tần Hồng Tinh nhìn mà tim đập loạn, anh Cẩm Thiêm… Sau mấy năm rèn luyện, không còn là thiếu niên mặc quân phục đẹp trai phóng khoáng, làm tất cả các cô gái trong đại viện ngưỡng mộ năm xưa nữa.
Nhưng lại thêm nét quyến rũ riêng của đàn ông trưởng thành sau những năm tháng khó khăn, nam tính sâu sắc.
Làm người ta phải xao xuyến, chỉ cần anh trở lại thủ đô, họ sẽ lại là cặp đôi mà mọi người ngưỡng mộ!
Tần Hồng Tinh không cầm lòng được nói: “Anh Cẩm Thiêm, chú Vinh mong anh về nhà lắm, chú rất nhớ anh, công việc cũng giữ lại cho anh, chú nói chúng ta rất xứng đôi.”
Vinh Cẩm Thiêm uống một ngụm trà, nhẹ nhàng hỏi: “Dù trở về thủ đô, tôi cũng là người có vợ rồi, tôi và đồng chí Tần có gì xứng đôi?”
Tần Hồng Tinh cũng gật đầu, ra vẻ hiểu biết: “Ở nông thôn đâu có ai làm đăng ký kết hôn, không đăng ký kết hôn thì hai người cũng không phải là vợ chồng được nhà nước công nhận, chỉ cần…”
“Chúng tôi đã đăng ký.” Vinh Cẩm Thiêm nhẹ nhàng ngắt lời cô ta: “Tôi có tên trên hộ khẩu của cô ấy, nói đơn giản thì tôi là người của cô ấy.”
Với tư cách là người được điều xuống nông thôn cải tạo, hồ sơ của anh được giao cho tập thể ở thôn quản lý.
Ninh Tú Phân là thanh niên trí thức nên có sổ hộ khẩu riêng, vì thế anh đăng ký vào sổ hộ khẩu của cô.
Nét mặt Tần Hồng Tinh thay đổi, vậy khác nào ở rể chứ?
Ninh Tú Phân trốn dưới vách cửa sổ, mắt cong cong, cười khúc khích.
Đúng vậy… Mặc dù chỉ trong thời gian ngắn, nhưng ông lớn Vinh cũng có một khoảng thời gian huy hoàng khi có tên trong sổ hộ khẩu của cô đấy.
Lúc đó sợ người khác lấy việc “quấy rối phụ nữ” để trị tội Vinh Cẩm Thiêm, nên cô mới kiên quyết đòi đăng ký kết hôn và nhập hộ khẩu cho Vinh Cẩm Thiêm.
Tần Hồng Tinh cắn răng, trên khuôn mặt trắng ngần hiện lên vẻ nhẫn nhịn và ấm ức: “Không sao, chú Vinh nói rồi, chỉ cần cô ta đồng ý ly hôn với anh, mọi thứ có thể thương lượng. Dù cô ta muốn hộ khẩu thành phố hay việc làm, ngay cả việc sắp xếp công việc cho người nhà cô ta cũng có thể giải quyết.”
Ninh Tú Phân hơi trầm ngâm, ồ, hào phóng thật đấy.
Nhưng có thể thấy bố Vinh Cẩm Thiêm rất không thích cô.
Ninh Tú Phân nhếch môi, uống một ngụm trà, không sao cả, cô cũng không thích “bố mẹ chồng” chưa gặp mặt đó.
“Ông già tính toán khá chu đáo đấy.” Vinh Cẩm Thiêm khẽ cười khinh miệt, đôi môi mỏng mỉm cười châm chọc.
Tần Hồng Tinh không nghe ra giọng điệu của Vinh Cẩm Thiêm có vấn đề, cô ta do dự một lát rồi nghiêm túc nói: “Mà… Em cũng sẽ không chê anh, anh Cẩm Thiêm, cho dù anh đã kết hôn với cô gái đó, gia đình em cũng đồng ý.”
“Thật sao?” Vinh Cẩm Thiêm lạnh nhạt nói: “Nhưng tôi chê cô.”
Tần Hồng Tinh ngơ ngác, gần như không tin vào tai mình: “Anh nói gì?”
Vinh Cẩm Thiêm đặt tách trà xuống, nhìn cô ta: “Tôi nói là tôi chê cô, vì lúc đó tôi bị cách chức, bị điều xuống nông thôn cải tạo, cô đã huỷ hôn ước. Bây giờ nói những điều này làm gì, đồng chí Tần Hồng Tinh, cô không biết thẹn à?”
Ninh Tú Phân ngồi dưới khung cửa sổ, thỏa mãn uống một ngụm trà táo đỏ long nhãn, đúng vậy, sao không biết ngượng thế.
Hóa ra không chỉ riêng mình, miệng của tên họ Vinh cũng rất độc, như súng máy đại liên bắn phá không phân biệt đối xử, không nể mặt cô gái thủ đô kiêu ngạo chút nào!
Tần Hồng Tinh đứng bật dậy, mắt lại đỏ hoe, mặt lạnh băng: “Anh Cẩm Thiêm, em… Phải nói bao nhiêu lần nữa, đây là lựa chọn của gia đình em, lúc đó em mới mười lăm tuổi, sao anh có thể trách em!”
Đôi mắt phượng lạnh lẽo của Vinh Cẩm Thiêm nhìn cô ta: “Thật sao?”
Dưới ánh mắt sâu thẳm dường như có thể nhìn thấu mọi thứ của anh, Tần Hồng Tinh chợt bất an.
Nhưng ngay sau đó, cô ta quay mặt đi chỗ khác, lạnh lùng ngoan cố nói: “Dù sao… Dù sao em không có lỗi với anh, chúng ta vốn nên là một đôi, chỉ vì anh bị điều đi, cô gái đó xen vào…”
“Dù tôi không bị điều động thì cuộc hôn nhân này cũng là do hai bên gia đình tự quyết định, không phải ý muốn của tôi, sớm muộn gì cũng sẽ bị huỷ.” Vinh Cẩm Thiêm nói nhẹ nhàng.
Tần Hồng Tinh nhìn anh không dám tin: “Anh… Sao anh có thể nói như vậy!”
Vinh Cẩm Thiêm nheo mắt, ánh mắt sắc lẹm nhìn cô ta: “Đồng chí Tần Hồng Tinh, đừng nói với tôi là cô không biết chuyện năm đó bố cô gặp chuyện không may, lúc hấp hối tại bệnh viện đã cầu xin ông già nhà tôi giúp đỡ, che chở cô con gái một của gia đình.”
Trên gương mặt kiêu ngạo của Tần Hồng Tinh dần dần lộ ra vẻ bất an: “…”
Vinh Cẩm Thiêm nói tiếp như thể không nhìn thấy biểu cảm của cô ta: “Hai người từng là bạn chí cốt, nên ông già nhà tôi đã đính hôn tôi với cô, để tránh có người quấy rầy cô và mẹ cô.”
Tần Hồng Tinh sầm mặt: “Em biết thì sao, chúng ta vẫn đính hôn, anh cũng đồng ý!”
Vinh Cẩm Thiêm cười khẩy: “Tôi đồng ý đính hôn chỉ vì muốn bảo vệ an toàn cho cô và cả gia đình cô vượt qua những năm khó khăn nhất sau khi bố cô qua đời, đó chỉ là kế sách tạm thời.”
Trên mặt Tần Hồng Tinh lộ vẻ bẽ bàng và tức giận: “Kế sách tạm thời?”
Vinh Cẩm Thiêm thản nhiên gật đầu: “Đúng vậy, nên sau đó cô chọn hủy hôn với một người bị điều xuống cải tạo như tôi cũng không có vấn đề gì, chúng ta không còn nợ nần gì nhau.”
Gương mặt Tần Hồng Tinh càng trở nên tái nhợt, không còn nợ nần gì nhau?
Ý anh là cô ta không nên đến tìm anh sao?
Cô ta cố nén nước mắt, lạnh lùng nhìn Vinh Cẩm Thiêm: “Anh không phải người hay nói nhiều, nhưng hôm nay nói nhiều thế, có phải vì người phụ nữ quê mùa đó, hay vì trong lòng anh vẫn hận chuyện em hủy hôn năm xưa?”
Chắc chắn là anh hận cô ta, nếu không thì đâu có nhấn mạnh chuyện hủy hôn! Có hận nghĩa là từng yêu!
Cô ta thở dài: “Cho dù anh không nghĩ đến em, anh cũng phải nghĩ đến chú Vinh và cô Hà.”
Nghe đến “cô Hà”, Vinh Cẩm Thiêm đứng dậy, ánh mắt lóe lên vẻ lạnh lùng: “Cô muốn nghĩ gì thì tùy, nhưng bây giờ tôi đã có vợ, cô báo cho ông già biết giúp tôi, tôi sẽ tự quyết định khi nào tôi về thủ đô!”
Tần Hồng Tinh giật mình, ngẩng đầu: “Ngay cả lời nói của chú mà anh cũng không nghe sao!”
Anh đột nhiên làm rơi cái ly sứ trên tay… Một tiếng “Rầm!” vang lên làm Tần Hồng Tinh giật bắn mình.

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!