Cảm xúc trong lòng Tần Hồng Tinh hơi lẫn lộn, tay khẽ run, cô ta định chạm vào Vinh Cẩm Thiêm: “Anh Cẩm Thiêm, đã bao nhiêu năm rồi… Anh vẫn khỏe chứ!”
Chắc cô ta vừa bị ảo giác thôi, anh Cẩm Thiêm không thể nào lại có biểu cảm đó, nhất là trước mặt một người phụ nữ nhà quê!
Vinh Cẩm Thiêm lùi một bước, bình tĩnh nhìn cô ta: “Đồng chí Tần Hồng Tinh, lâu rồi không gặp. Cô đến đây có việc gì?”
Tần Hồng Tinh nghe thấy anh nói chuyện với mình bằng giọng điệu vừa khách sáo vừa lạnh nhạt.
Hốc mắt cô ta đỏ bừng, người loạng choạng, cô ta hít sâu một hơi: “Anh Cẩm Thiêm, em… Có thể vào trong nói chuyện không? Ở đây không thích hợp nói chuyện.”
Cô ta không muốn đám dân quê ngoài cửa nhìn thấy cảnh tréo ngoe này.
Nhưng Vinh Cẩm Thiêm lạnh lùng: “Đồng chí Tần Hồng Tinh, có gì cứ nói ở đây, trong nhà bừa bộn, không phù hợp tiếp đón lãnh đạo tới từ thủ đô.”
Tần Hồng Tinh ngẩn ra, nắm chặt đôi bao tay da dê, khẽ nói: “Anh Cẩm Thiêm, em đại diện cho chú Vinh và đơn vị của anh.”
Ban đầu Ninh Tú Phân không nói gì, chỉ đứng xem cuộc vui, thấy một người kiêu ngạo như Tần Hồng Tinh vẫn có thể nhẫn nhịn chịu ấm ức nói chuyện với Vinh Cẩm Thiêm.
Cô cũng khâm phục, xem ra cô gái trẻ đến từ thủ đô này có tình cảm sâu đậm với Vinh Cẩm Thiêm, tại sao lúc đầu cô ta lại hủy hôn với Vinh Cẩm Thiêm?
Ninh Tú Phân bất ngờ lên tiếng: “Vinh Cẩm Thiêm, tôi hơi khát nước. Khách từ xa tới, hay là mời vào ngồi nói chuyện đi, chỉ cần cô ấy không chê nhà chúng ta quê mùa là được.”
Ừm, lòng hiếu kỳ của cô đã bị khơi dậy rồi.
Vinh Cẩm Thiêm nhìn Ninh Tú Phân, thấy đôi mắt to đen láy to của cô sáng ngời.
Đặc vụ nhỏ này muốn moi tin tức hay chỉ muốn xem kịch thôi nhỉ?
Nhưng rồi anh tránh ra, vô cảm nói: “Nếu đồng chí Tần Hồng Tinh không ngại thì mời cô và hai đồng chí vào nhà.”
Ninh Tú Phân cười khì, bước vào trong.
Tần Hồng Tinh thấy anh nhường lối, buồn bã nhưng cũng nhẹ nhõm.
Chỉ vì một câu nói của cô thôn nữ kia, anh Cẩm Thiêm đã mời cô ta vào nhà.
Cô ta nhắm mắt lại, lạnh lùng nói với hai quân nhân ngoài cửa: “Hai anh chờ bên ngoài một chút.”
Nói xong, cô ta bình tĩnh đi vào nhà, đóng sầm cửa lại.
Hai người lính bên ngoài lộ vẻ khó chịu.
Người lái xe lầm bầm than: “Tác phong của cô này chả ra làm sao!”
“Thôi, gái thủ đô, tính khí nóng nảy, chúng ta chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ đón tiếp là được.” Người kia lắc đầu.
Trong nhà, nghe tiếng cửa đóng sầm, Vinh Cẩm Thiêm rót nước, không quay đầu lại: “Đồng chí Tần Hồng Tinh, họ là chiến sĩ dân quân do huyện cử đến đón cô. Không phải người hầu của cô đâu.”
Tần Hồng Tinh ngỡ ngàng, cắn răng: “Anh Cẩm Thiêm, em không…”
“Nếu không phải thì nói năng cho lịch sự. Đây không phải nơi để cô làm mình làm mẩy.” Vinh Cẩm Thiêm lạnh lùng nhìn Tần Hồng Tinh, đưa ly sứ cho Ninh Tú Phân.
Ninh Tú Phân uống một ngụm nước ấm, ngạc nhiên: “Anh pha trà hoa cúc táo đỏ long nhãn?”
Vinh Cẩm Thiêm: “Cô thích loại này phải không? Vừa làm xong bánh trôi nước, còn ít đường phèn nên sẵn tiện pha một ấm trà.”
Ninh Tú Phân cười tít mắt: “Đúng rồi, bổ khí huyết.”
Tần Hồng Tinh nhìn anh đối xử dịu dàng với Ninh Tú Phân như vậy mà lại lạnh nhạt nói chuyện với mình, trong lòng cô ta chua chát.
Giữa họ tựa như có một bầu không khí riêng tư mà người khác không thể tiến vào, làm cho người ta khó chịu.
Tần Hồng Tinh nhíu mày, mặt vẫn giữ vẻ cao ngạo, hít một hơi dài: “Anh Cẩm Thiêm, em có chuyện không thích hợp để người khác nghe.”
Vinh Cẩm Thiêm thản nhiên nói: “Ninh Tú Phân không phải người khác, cô ấy là vợ tôi, hay nói cách khác là bạn đời trên hộ khẩu.”
Tần Hồng Tinh siết chặt găng tay, nhìn anh chằm chằm, cứng đầu nói: “Nhưng cô ấy thực sự không thể nghe cuộc trò chuyện của chúng ta, anh biết quy định bảo mật mà!”
Ninh Tú Phân bỗng cười: “Không sao đâu, hai người cứ ôn chuyện, để tôi ra sau bếp xem nồi cơm.”
Nói xong, cô cầm ly trà hoa cúc táo đỏ long nhãn, vẫy tay đi ra sân sau.
Nếu cô ngồi đây, Tần Hồng Tinh cao ngạo kia có lẽ sẽ khóc vì tức lộn ruột.
Không phải cô thương hại vợ chưa cưới của Vinh Cẩm Thiêm, chỉ là nếu cô ngồi trong nhà thì không nghe được những chuyện thú vị đằng sau.
Sống trên đời, nếu không nhiều chuyện thì còn ý nghĩa gì nữa!
Nhất là những tin đồn về ông lớn Vinh, bình thường miệng anh kín như bưng.
Sau khi đi ra sau nhà, ở một nơi không ai nhìn thấy mình.
Ninh Tú Phân nhanh như chớp, rón rén đến gờ cửa sổ phòng khách… Cô ngồi xổm ở góc tường, tay cầm ly trà, lỗ tai dán vào dưới cửa sổ.
Thấy Ninh Tú Phân đã ra sau nhà, Tần Hồng Tinh mới thở phào nhẹ nhõm.
Bị từ chối trước mặt loại người như Ninh Tú Phân, cô ta thấy mất thể diện quá.
“Mời ngồi.” Vinh Cẩm Thiêm lạnh nhạt quay vào bàn ngồi xuống.
Tần Hồng Tinh cũng đến bên bàn, nhìn qua cái bàn trúc, có vẻ là mới đóng để ăn Tết và bốn chiếc ghế trúc, tuy qua loa nhưng cũng khá sạch sẽ.
Nhưng cô ta vẫn lấy khăn tay ra lót lên ghế rồi mới ngồi. Ai biết phụ nữ nhà quê có sạch sẽ không.
Nhìn cử chỉ đó, Vinh Cẩm Thiêm lạnh lùng: “Cái ghế đó do tôi đóng đấy, đồng chí Tần Hồng Tinh phải chịu ấm ức rồi.”
Tần Hồng Tinh ngẩn ra, không ngờ chính anh Cẩm Thiêm đã làm cái ghế này.
Cô ta không cầm lòng được hỏi: “Anh Cẩm Thiêm, sao anh không mở cửa cho em?”
Mặt Vinh Cẩm Thiêm không biểu cảm: “Vì tôi chưa chuẩn bị tiếp khách, còn nữa, tốt hơn hết là câu chuyện của chúng ta liên quan đến quy định bảo mật.”
Tần Hồng Tinh ngước đôi mắt dài nhỏ lên, gương mặt trắng trẻo lạnh lùng kiêu ngạo hiện vẻ chua xót: “Anh Cẩm Thiêm, anh không thể rót cho em một ly nước, tán gẫu vài câu sao?”
Vinh Cẩm Thiêm không nói gì, chỉ cúi đầu nhấm nháp trà.
Tần Hồng Tinh cố nén sự khó chịu, khẽ nói: “Anh Cẩm Thiêm, em biết anh… Chịu nhiều khổ cực.”
Từng là niềm kiêu hãnh trên chiến trường, nay phải lưu lạc xuống làm nông dân chăn bò, đóng đồ gỗ ở nông thôn, khiến người ta xót xa và đau lòng.
Thảo nào anh không muốn nhìn thấy người vợ chưa cưới cũ, anh sẽ tự ti, cô ta phải thông cảm cho anh.
Tần Hồng Tinh nhìn khắp xung quanh, bốn phía chuồng bò này được dán báo cũ lên tường. Ngoài bộ bàn ghế và tủ chén mới được làm bằng trúc rẻ tiền, những món đồ nội thất khác như tủ ngăn, tủ quần áo, v.v đã cũ mèm.
Nhìn vào hoàn cảnh này, có thể thấy những năm qua anh Cẩm Thiêm thực sự khó khăn.
Nhưng khá là sạch sẽ, trên tủ quần áo, bàn nhỏ và bậu cửa sổ, ngay cả bàn ăn cũng được đặt những bình hoa đơn sơ làm từ chậu sành và bình rượu.
Những bông hoa nhỏ xinh được cắm bên trong, có nét dân dã thú vị.
Tần Hồng Tinh lạnh lùng nghĩ thầm, gái nhà quê thì làm gì có khiếu thẩm mỹ, chắc là do anh Cẩm Thiêmbày biện thôi.
Còn cái giường kia…
Cô ta liếc mắt đã thấy cái giường rất lớn trong góc kia, chiều rộng ít nhất ba mét.
Trên đó để hai cái gối, hai cái chăn, trải ra giường cũ kỹ nhưng sạch sẽ.
Tần Hồng Tinh lại cảm thấy đau xót, siết chặt găng tay: “Anh cần cái giường to như vậy sao?”
Chẳng lẽ lại dùng để mây mưa trên đó ư? Nghĩ vậy, cô ta khó chịu.
Làm sao anh Cẩm Thiêm có thể sống chung với người phụ nữ quê mùa ấy như vợ chồng, sao anh có thể ra tay được! Cô gái quê mùa ấy chỉ xinh đẹp một chút thôi mà!