Ninh Tú Phân xách túi vội vàng chạy tới, chen qua đám người: “Nhường một chút, nhường một chút!”
Kết quả là khi cô đẩy đám người ra, vừa nhìn đã ngây người: “…”
Một chiếc xe mô tô ba bánh quân dụng đang đậu ở trước nhà nhỏ, người lái mô tô rõ ràng là quân nhân.
Đứng ở bên cạnh thùng xe là một cô gái mặc áo bành tô vải serge màu xanh lam, giày da bò có dây cột, đội mũ hình thuyền màu xám kiểu Liên Xô.
Cô gái này tầm hơn hai mươi tuổi, dáng người cao gầy, để tóc ngắn ngang vai, tay cầm một đôi bao tay da dê.
Cô ta có mắt nhỏ, mũi cao, xương gò má hơi cao, tô son môi nhạt, trông rất Tây và lạnh lùng.
Tuy rằng không phải quá đẹp, nhưng ăn mặc như vậy, trông giống người đẹp lạnh lùng mạnh mẽ.
“Trời ạ, đẹp quá… Đây là đồng chí nữ trong thành phố!”
“Mẹ, mẹ có thấy quần áo của cô ấy hơi giống đặc vụ chó trong phim không?”
“Suỵt, đừng nói bừa, nghe nói cửa hàng bách hóa trong huyện có bán.”
Cuối những năm bảy mươi, khi dân chúng chỉ có thể mặc trang phục công nhân ba màu xanh lam, xanh lục, xám. Cho tới bây giờ chưa từng thấy trang phục kiểu Tây thế này.
Mọi người ngạc nhiên nhìn cô ta chằm chằm.
Bị mọi người vây xem, Tần Hồng Tinh bực bội, lũ nhà quê này thật sự coi cô ta thành khỉ để xem hả?
Lại còn nữ đặc vụ, cửa hàng bách hóa rách nát trong huyện có quần áo của cô ta!
Quần áo của cô ta không phải là hàng Thượng Hải, là hàng nhập khẩu từ Liên Xô, không thèm so đo với lũ nhà quê toàn mùi phân bò này.
Cô ta cau mày, khẽ giậm chân, nhìn một quân nhân khác ở trong sân: “Sao vậy, người không ở trong nhà sao?”
Nếu không phải ở nông thôn, ô tô con không vào được, cô ta cũng sẽ không ngồi xe mô tô quân dụng của Bộ Lực lượng Vũ trang nhân dân huyện đến đây.
Gió thổi quá lạnh, tuy quần áo trên người cô ta đẹp, nhưng mặc không ấm.
Quân nhân ở trong sân nhìn cô ta với vẻ do dự: “Ờm… Không phải, nhưng người trong nhà không mở cửa.”
Đã gõ cửa một hồi, bên trong có tiếng động, nhưng không ai mở cửa cho bọn họ.
Tần Hồng Tinh nghe vậy, nhíu mày: “Không thể nào, anh ấy biết là tôi, không thể không mở cửa.”
Cô ta đi thẳng vào sân, tự mình gõ cửa nhà nhỏ trong chuồng bò với vẻ mong đợi: “Anh Vinh, anh Vinh? Em là Hồng Tinh, em tới đón anh.”
Cửa, không mở.
Tần Hồng Tinh ngơ ngác, bên trong rõ ràng có tiếng nấu cơm, tiếng bước chân, nhưng không ai ra mở cửa cho cô ta.
Tần Hồng Tinh siết chặt bao tay da dê trong tay, vẫn chưa từ bỏ ý định, gõ cửa tiếp: “Anh Vinh, em biết anh ở bên trong, em là Hồng Tinh, anh quên em rồi sao, mở cửa!”
Cho dù cô ta có gõ thế nào, cửa vẫn không mở ra.
“Cô gái này có quan hệ gì với bác sĩ Vinh vậy, chẳng lẽ là người thân của cậu ấy đến đón sao?”
“Tôi thấy không giống, là người thân thì sao không mở cửa? Bà xem cô ta như vậy… Thanh niên trí thức Ninh biết có phụ nữ đến tìm chồng cô ấy không?”
“Suỵt…”
Dân chúng vây xem bắt đầu xì xào bàn tán.
Tiếng thảo luận của bọn họ khiến Tần Hồng Tinh hơi khó chịu, mặt đen xì, còn định giơ tay dùng sức gõ cửa: “Cẩm…”
“Đừng Vinh với Cẩm gì nữa, cô gõ thì anh ấy sẽ không mở cửa, để tôi.”
Mọt giọng nói giòn giã vang lên, Ninh Tú Phân đẩy mọi người ra đi tới.
“Cô gái này giống như dì Tuyết gõ cửa nhà Phó Văn Bội*… “Em biết anh đang ở trong đó, anh có gan ngoại tình, có gan mở cửa!”
*Nhân vật trong phim Tân Dòng Sông Ly Biệt.”
Không biết người trong thôn sẽ nói lung tung đến mức nào nữa!
Tần Hồng Tinh vừa quay đầu đã nhìn thấy một cô gái nhỏ nhắn xinh xắn đi ra.
Cô gái này bện hai bím tóc đen dày, trang phục công nhân màu xám có miếng vá không mấy nổi bật.
Nhưng ánh mắt sáng ngời xinh đẹp như nho đã rửa qua nước, cái mũi nhỏ, miệng nhỏ nhắn, xinh xắn thanh tú.
Phong cách hoàn toàn khác với cô ta.
Trong mắt Tần Hồng Tinh hiện lên vẻ kiêu ngạo và không vui: “Cô là ai, nói chen vào làm gì?”
Như thể quen thân với anh Vinh lắm.
Cô gái kia cười tủm tỉm, còn chưa nói gì, bên cạnh đã có dân làng nhiều chuyện cướp lời đáp.
“Ô, cô không biết à, đây là người yêu của bác sĩ Vinh Cẩm Thiêm, à, người trong thành phố các cô gọi là vợ đúng không, vậy là vợ của bác sĩ Vinh.”
Tần Hồng Tinh nghe vậy, nét mặt cứng đờ, ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào Ninh Tú Phân, siết chặt bao tay.
Hóa ra, đây là cô vợ nhà quê của anh Vinh! Gái quê lại cướp mất anh Vinh, cô đâu xứng!
Đương nhiên là Ninh Tú Phân nhìn thấy khinh bỉ trong mắt cô ta, mỉm cười, khách sáo nói: “Cô là ai? Tìm chồng tôi có việc gì?”
Thật ra vừa nhìn cô đã biết người này có lẽ là vợ chưa cưới cũ đã từng đính hôn của Vinh Cẩm Thiêm.
Cô định tỏ ra khách sáo, nhưng người ta không định khách sáo với cô.
Tần Hồng Tinh hơi mím môi, thản nhiên nói: “Tôi đại biểu cho đơn vị công tác và bố mẹ anh Vinh đến đón anh ấy.”
Cô ta muốn để cho cô thôn nữ này biết, lai lịch và nhân vật mình đại diện nằm ngoài tầm với của cô!
Ninh Tú Phân: “À.”
Tần Hồng Tinh thấy cô không hề ngạc nhiên, chỉ thờ ơ “À” một tiếng thì hơi căm tức: “Cô…”
Còn chưa nói hết câu đã thấy Ninh Tú Phân đi qua mình, gõ cửa: “Vinh Cẩm Thiêm, tôi về rồi, mở cửa.”
Ninh Tú Phân mới gõ hai lần, cửa đã mở ra, một bóng dáng cao gầy đứng ở đó.
Anh hơi nhíu mày: “Sao giờ cô mới về, cả một ngày.”
Ninh Tú Phân nhíu mày: “Sao vậy, mỗi lần tôi đi ra ngoài, anh lại bị người chặn ở nhà bắt nạt vậy hả… Anh… Vinh?”
Cô còn bắt chước Tần Hồng Tinh gọi anh đầy ý nhị.
Vinh Cẩm Thiêm lạnh mặt, rất mất hứng: “Cô cũng biết, sáng đã nói trước rồi, còn về muộn vậy.”
Tần Hồng Tinh ngơ ngác nhìn đối phương, cô ta không thể tin nổi vào mắt mình.
Trên khuôn mặt lạnh lẽo tuấn tú của anh Vinh… Lại lộ ra biểu cảm ấm ức?
Giống như phát hiện ra ánh mắt của cô ta, Vinh Cẩm Thiêm bỗng thay đổi biểu cảm, thản nhiên nhìn cô ta, không nói gì nữa.
Tần Hồng Tinh lại không cầm lòng được nhìn anh, cho dù là áo bông công nhân cũ, nhưng trông anh vẫn điển trai và khí khái như vậy.