Ánh trăng ngoài cửa sổ xuyên qua khung cửa kính, phủ lên người Ninh Bỉnh An một lớp ánh sáng nhàn nhạt, làm cho anh càng thêm vẻ thanh tú, nhã nhặn.
Nghe thấy tiếng giày cao gót, Ninh Bỉnh An ngẩng đầu lên, liền thấy Ninh Tú Phân đang duyên dáng bước xuống.
Mái tóc dài xoăn nhẹ của cô được búi lên bằng một chiếc kẹp tóc đính ngọc trai, vài lọn tóc xoăn buông lơi trước tai. Cô khoác trên mình chiếc váy cổ cao không tay, ôm sát eo, dáng xòe rộng mang phong cách cổ điển màu trắng kem, thắt lưng đính ngọc trai của Dior.
Với đôi mi dài cong vút, đôi mắt to, sống mũi thanh tú và đôi môi đỏ mọng, cô hoàn toàn khác biệt với phong cách phóng khoáng và cuồng nhiệt đặc trưng của Hong Kong thời bấy giờ.
Cả người cô như một phiên bản giới hạn của búp bê sành điệu, tinh tế mang thương hiệu Dior.
Ninh Bỉnh An ngây người một lúc, khóe miệng khẽ nhếch lên một nụ cười thoáng qua: "Em Bảy hôm nay trông rất đẹp, rất đặc biệt."
Ninh Tú Phân cầm theo chiếc túi nhỏ, mỉm cười lịch sự đáp: "Anh Bỉnh An cũng rất phong độ."
“Đi thôi, xe đang đợi ở bên ngoài.” Ninh Bỉnh An nói, lịch sự đưa tay ra định cầm giúp túi của Ninh Tú Phân.
Ninh Tú Phân khẽ lùi lại một bước, né tránh cử chỉ của anh, mỉm cười nói: “Không cần đâu, em tự cầm được, không nặng lắm.”
Để đảm bảo an toàn cho tất cả, tốt nhất là giữ khoảng cách, ai biết “bình giấm” kia đang núp ở góc nào.
Để đảm bảo an toàn cho tất cả, tốt nhất là giữ khoảng cách, ai biết “bình giấm” kia đang núp ở góc nào.
Đặc biệt là hôm nay “ông giấm” lại chính là vệ sĩ.
Tay của Ninh Bỉnh An lơ lửng giữa không trung, ánh mắt anh thoáng chùng xuống, nhưng ngay lập tức anh trở lại vẻ tự nhiên.
Anh hành xử như chưa có chuyện gì xảy ra, chỉ khẽ "ừm" một tiếng, rồi quay người bước ra trước.
Hai người một trước một sau bước ra ngoài, một chiếc Bentley màu đen đã đậu sẵn ở cửa. Người hầu thấy họ ra, lập tức mở cửa xe.
Ninh Tú Phân quét mắt nhìn quanh một lượt với vẻ thắc mắc, không thấy Vinh Cẩm Thiêm đâu. “Bình giấm” đang đợi cô ở hội trường sao?
Ninh Bỉnh An lịch sự đưa tay mời Ninh Tú Phân lên xe trước. Cô không từ chối, khẽ gật đầu, rồi cúi người ngồi vào xe.
Tuy nhiên, khi cô vừa ngồi xuống, chuẩn bị đóng cửa, thì nghe thấy Ninh Bỉnh An cảnh giác hỏi người lái xe: “Chú Trần đâu? Sao lại là cậu lái xe?”
Lúc đó, Ninh Tú Phân mới để ý thấy tài xế là một người đàn ông cao lớn, mặc đồ đen, đeo kính đen và khẩu trang, che kín mặt, trông có vẻ kỳ lạ.
Chưa kịp để người tài xế trả lời, cánh cửa xe đột nhiên bị mở ra từ bên ngoài. Một bàn tay dài và mạnh mẽ chống lên cửa xe.
Người này cũng mặc bộ đồ đen từ đầu đến chân, đeo kính đen và khẩu trang, ngồi thẳng lưng, không nói lời nào, cúi người vào xe, ngồi sát ngay cạnh Ninh Tú Phân.
Anh ta toát ra một áp lực khó mà bỏ qua được.
“Lái xe đi.” Giọng nói của người đàn ông trầm lạnh, mang theo sự uy quyền không thể cãi lại.
Tài xế dường như không ngạc nhiên trước sự xuất hiện của người đàn ông này, lập tức khởi động xe, chiếc xe đen lao vút đi như tên bắn.
Người đàn ông khẽ nghiêng người, nhưng vẫn giữ vẻ lạnh lùng, giống như đang nói chuyện với cấp dưới: “Hôm nay tôi và A Thần phụ trách bảo vệ an toàn cho cô Bảy và cậu Ninh.”
Dù không nhìn thấy khuôn mặt anh ta qua lớp khẩu trang, nhưng chỉ cần nhìn vào đôi mắt, Ninh Tú Phân đã lập tức nhận ra, ngoài Vinh Cẩm Thiêm thì không ai khác có thể là người này!
Truyện này chỉ có thể đọc độc quyền trên Toidoc, những kênh khác là vi phạm. Mong bạn không đăng lại trên các nền tảng khác.
Cô đã đoán trước được rằng "bình giấm" này sẽ không dễ dàng bỏ qua, im lặng xuất hiện, lại còn che kín từ đầu đến chân như vậy. Nếu không biết, người ta còn tưởng anh đang định bắt cóc cô.
"Chuyện này... không cần phải căng thẳng như vậy đâu, tôi chỉ đi tham gia một buổi tiệc thôi mà." Ninh Tú Phân giật giật khóe mắt, không nhịn được mà xoa xoa thái dương, bất lực nói.
“Cẩn thận vẫn hơn,” giọng nói của Vinh Cẩm Thiêm vẫn lạnh lùng.
Ninh Bỉnh An rõ ràng cũng có chút nghi ngờ, anh lặng lẽ quan sát Vinh Cẩm Thiêm và người lái xe: “Không ai thông báo cho tôi biết rằng bảo vệ và tài xế đã bị thay người. Các anh được ai sắp xếp?”
Vinh Cẩm Thiêm vẫn giữ giọng điệu lãnh đạm: “Tra Thân Lâu đang trốn chạy, tình hình hiện tại rất đặc biệt. Toàn bộ an ninh của nhà họ Ninh đã được tăng cường. Tổng giám đốc Ninh Bỉnh Vũ đã đặc biệt dặn dò, trong thời gian này, tôi sẽ chịu trách nhiệm toàn bộ về an ninh cho các thành viên của nhà họ Ninh.”
Ninh Bỉnh An nhíu mày: “Là bảo vệ, anh nên ngồi ghế trước, đó là nguyên tắc. Làm gì có chuyện bảo vệ ngồi cùng với chủ nhân ở ghế sau?”
Vinh Cẩm Thiêm vẫn thản nhiên, tự tin đáp: “Trong lĩnh vực an ninh, tôi chính là nguyên tắc.”
Nghe câu trả lời này, ánh mắt Ninh Bỉnh An chợt tối lại, anh nhớ ra điều gì đó, ánh mắt lạnh lùng quét qua Vinh Cẩm Thiêm.
Cảm giác áp lực mà Vinh Cẩm Thiêm tỏa ra, anh đã từng cảm nhận ở một số người.
Nhất là đôi mắt kia... sâu thẳm như mực, trong sự lãnh đạm lại ẩn chứa một sự tàn nhẫn khiến người ta rùng mình.
“Hình như tôi đã gặp anh ở đâu rồi,” Ninh Bỉnh An lạnh lùng nhìn Vinh Cẩm Thiêm.
Vinh Cẩm Thiêm khẽ nhếch khóe môi dưới lớp khẩu trang, giọng điệu vẫn điềm tĩnh: “Cậu Ninh Bỉnh An đúng là quý nhân hay quên, tay cậu đã ổn chưa?”
Ngay lập tức, Ninh Bỉnh An nhớ lại chuyện hôm trước, lúc ở cầu thang, người bảo vệ chủ động bắt tay mình nhưng lại khiến cổ tay anh trật khớp!
Sự lạnh lùng, ánh mắt như nhìn thấu mọi thứ ấy, cả đời này anh sẽ không quên được.
Sắc mặt anh đanh lại ngay lập tức, đôi mắt lạnh băng nhìn chằm chằm Vinh Cẩm Thiêm, từng từ rít qua kẽ răng: “Lại là anh!”
Giọng của Vinh Cẩm Thiêm có chút thờ ơ pha lẫn chế giễu: “Là tôi. Xin lỗi vì lần trước đã làm tổn thương cậu. Lần này tôi sẽ đền bù, bảo vệ cậu thật tốt.”
Không khí trong xe lập tức trở nên căng thẳng, mùi thuốc súng tràn ngập.
Ánh mắt Ninh Bỉnh An lóe lên sự tức giận, ai cũng có thể nghe ra được sự khiêu khích trong lời nói của Vinh Cẩm Thiêm.
Anh giữ nguyên vẻ mặt lạnh lùng, nói: “Vậy thì phiền xin phiền anh vệ sĩ không biết tên này rồi. Hy vọng tay anh giỏi như miệng anh vậy.”
Vinh Cẩm Thiêm khẽ cười: “Yên tâm, chắc chắn cậu sẽ được trải nghiệm điều đó.”
Không khí trong xe lại một lần nữa ngập tràn mùi thuốc súng. Ninh Tú Phân ngồi giữa hai người, cảm giác mình như một chiếc bánh kẹp, sắp bị nghiền nát bởi bầu không khí đầy sát khí này.
Không khí trong xe lại một lần nữa ngập tràn mùi thuốc súng. Ninh Tú Phân ngồi giữa hai người, cảm giác mình như một chiếc bánh kẹp, sắp bị nghiền nát bởi bầu không khí đầy sát khí này.
Cô thầm muốn hét lên, đập đùi mà than thở: Tôi tạo nên oan nghiệt nào mà lại rơi vào tình cảnh khốn khổ vậy trời!
Bị kẹp giữa hai gã đàn ông này chẳng khác gì ngồi trên bàn chông, đống lửa!
Cô cố gắng duy trì nụ cười duyên dáng, giả vờ thưởng thức cảnh đêm bên ngoài cửa sổ, cố gắng xoa dịu tình hình: “Tối nay nhiều sao thật, sáng lắm…” 0
Cô chưa kịp nói hết câu đã bị Vinh Cẩm Thiêm lạnh lùng ngắt lời: “Hôm nay nhiều mây, làm gì có sao.”
Ninh Tú Phân vô thức nhìn ra ngoài theo ánh mắt của Vinh Cẩm Thiêm, chỉ thấy bầu trời ngoài cửa sổ đen kịt, đừng nói sao, ngay cả mặt trăng cũng chẳng thấy đâu.
“Cô Bảy à, gần đây thị lực không tốt rồi, mấy thứ hôi thối cũng tưởng là sao trăng?” Vinh Cẩm Thiêm mặt lạnh, không biểu lộ cảm xúc mà thêm vào một câu. 0
Ninh Tú Phân… nghiến răng ken két! Cái tên này, ngấm ngầm mắng mỏ ai thế không biết!
Thật không biết kiếp trước đã tạo nghiệp gì mà kiếp này lại bị kẹt giữa hai gã này, phải chịu tội thế này, đúng là kiếm tiền khó, ăn phân còn khó hơn! 0
Tất cả đều là lỗi của tên khốn Ninh Bỉnh Vũ kia! 0