Vinh Cẩm Thiêm quay người đi ra ngoài, tránh biến mình thành pháo.
Ông cụ Đường thấy Vinh Cẩm Thiêm xụ mặt, ông ấy hơi bất đắc dĩ nhìn Ninh Tú Phân: “Con bé này, cháu cố ý chọc tức nó à? Hai đứa đang dỗi nhau sao?”
Ninh Tú Phân cắn môi dưới: “Không có, cũng không phải.”
Cô không muốn khiến ông bà cụ lo lắng.
Cho nên lúc cô và Vinh Cẩm Thiêm ở trong nhà của ông bà cụ ăn cơm mới nói mấy lời khách sáo.
Ông Đường thấy Ninh Tú Phân không muốn nói chuyện, chỉ đành thở dài trong lòng.
Hai ông bà ăn muối còn nhiều hơn hai người bọn họ ăn cơm, sao không nhìn ra được chứ?
Nhưng nghĩ đến gia cảnh của Vinh Cẩm Thiêm rất đặc biệt, nếu như anh không muốn đưa Ninh Tú Phân về thủ đô thì ly hôn chỉ là chuyện sớm hay muộn.
Cho nên, thật ra hai đứa tách ra từ sớm cũng tốt cho Tiểu Ninh, vì thế hai ông bà không can thiệp vào chuyện này.
Ninh Tú Phân nghiêm túc nắm chặt tay ông Đường: “Ông Đường, ông đừng quan tâm những chuyện này, bây giờ tháng ngày dần bình yên, cuộc sống của chúng ta sẽ dần khá hơn, cháu sẽ nuôi hai người.”
Ông Đường thở dài: “Hai ông bà già này sẽ chỉ là gánh nặng của cháu.”
Bọn họ không bố không mẹ, mấy chục năm trước đứa con độc nhất đã đi nước ngoài, không còn tin tức.
Cho dù có một ngày được xử lại án oan, bọn họ ốm đau thế này, chỉ có thể cố gắng sống qua ngày.
Ninh Tú Phân nhíu mày, kiên định nói: “Ông nói bậy gì thế, ông và bà là thầy của cháu, cháu có một miếng ăn sẽ không để hai người bị đói!”
Hốc mắt ông Đường phiếm hồng nhìn cô gái ngồi xổm trước mắt, lướt nhìn túp lều tranh của mình…
Trước Tết, nóc cỏ tranh được Vinh Cẩm Thiêm thay rồi, tường sập một nửa cũng được xây lại, làm cửa gỗ mới.
Ít ra khi bên ngoài có mưa gió lớn, bão tuyết thì bên trong chỉ có mưa nhỏ, tuyết rơi.
Ninh Tú Phân lấy báo cũ dán lên tường màu đen mốc meo.
Cô thuê thợ mộc đóng một chiếc giường mới để ông bà không cần ngủ trên đống cỏ tranh dưới đất, bị bọ chét cắn.
Trong phòng toàn là mùi mực của báo in trên giấy nến, mọi thứ đã rực rỡ hơn hẳn.
Đến nỗi cô còn hái rất nhiều hoa dại cắt tỉa xinh đẹp cắm vào bình sành cũ.
“Nhà nhỏ ở nông thôn này có cảm giác như chân rào đông hái cúc vàng, quay nhìn rặng núi trời Nam trùng trùng.*
* Trích bài thơ Ấm Tửu Kỳ 05 của Đào Tiềm.”
Trong hoàn cảnh trái ngang cũng có được cuộc sống ung dung thế này…
Ông ấy cúi đầu nhìn Ninh Tú Phân, đẩy mắt kính, vui vẻ nói: “Ông tin tưởng Tiểu Ninh của chúng ta có bản lĩnh thi đại học, là cô gái rất có tương lai!”
Không cần gọi họ của chồng trước tên, không có Tiểu Vinh, cô cũng sẽ giống một cây nhỏ mọc lên cao… Hướng về phía mặt trời.
Lúc đang nói chuyện, bà Hạ bỗng vỗ vai cô.
Ninh Tú Phân vừa quay đầu đã nhìn thấy bà ấy nhét bát màu vàng vào trong tay cô.
“Biết đây là gì không, thuộc triều nào?” Bà Hạ chống nạnh hỏi.
Ninh Tú Phân cầm bát lên xem kỹ dưới ánh nến, dựa vào những kiến thức bà Hạ đã dạy cô…
Nhìn men, quan sát, nhìn kiểu chữ khắc!
Ngón tay cô vuốt qua hoa văn chạm khắc chìm hình rồng, và hiệu đề ba cột sáu chữ triện “Đại Thanh Càn Long niên chế” ở dưới đáy sứ men lam.
Cô suy nghĩ, nghiêm túc nói: “Bên trong phủ men trắng, bên ngoài phủ men vàng, dưới lớp men khắc chìm hoa văn hai con rồng đuổi viên ngọc trên mây và hoa văn sông núi, biển… Đây là bát men vàng khắc chìm hình rồng của Quan diêu thời Càn Long!”
Bà Hạ nghe vậy, hài lòng gật đầu: “Có tiến bộ, do bà dạy tốt!”
Mặt Ninh Tú Phân tối sầm, đặt bát xuống: “Bà lại đi trộm ở nhà ai thế, tiện thể mò đồ người ta cho gà vịt ăn à!”
Bà cụ khiến người ta lo lắng, nhỡ may bị người ta đánh thì phải làm sao?
Bà Hạ nghệt mặt ra: “Ai nói với cháu là chiếc bát này do bà trộm!”
Ninh Tú Phân kéo dài giọng nói: “À… Vậy chẳng lẽ bà làm ảo thuật biến ra?”
Trước Tết, khi cô và Vinh Cẩm Thiêm giúp sửa lại nhà nhỏ, bọn họ đã thu dọn trong ngoài một lượt.
Không hề thấy nơi nào giấu được chiếc bát như thế.
Bà Hạ chống nạnh khịt mũi: “Đúng thế, là quỷ biến ra đó…. Miss Hạ đây đến nghĩa địa sau núi đào báu vật!”
Ninh Tú Phân run lên, suýt nữa đã ném bát thời Càn Long!
Mộ… Đào trong mộ? Bà cụ khỏe thật đấy!
“Bà… Bà đào mộ tổ của người ta à, có phải hơi thất đức không?” Ninh Tú Phân mấp máy môi.
Cô chỉ cảm thấy chiếc bát cổ xinh đẹp trong tay trở nên lạnh lẽo!
Đồ vật trong mộ… Người ta gọi là đồ âm hoặc đồ bồi táng!
Bà Hạ tức giận cười nhạo, cầm bát nhỏ kia: “Thất đức? Người ta đào mộ tổ tiên của bà địa chủ này, lấy những thứ này làm cống phẩm cúng cho tổ tiên nhà mình, bà đi đào mộ của bọn họ lấy lại thì có quá đáng không?”
Ninh Tú Phân: “À… Không thất đức, không quá đáng.”
Vậy cũng xem như vật về cố chủ, nếu không phục thì tổ tiên hai nhà đánh nhau ở dưới đó một trận đi, ai đánh thắng thì của người đó.
Bà Hạ cúi đầu nhìn Ninh Tú Phân, đưa bát men vàng khắc chìm hoa văn rồng cho cô: “Ừm, cho cháu bát này!”
Ninh Tú Phân không dám nhận: “Cái này, sau khi ăn Tết xong cháu mới đi bán được, bà để lại đây trước đi.”
“Trời, đồ nhát cáy, ý của bà là bát này xem như quà năm mới bà đưa cho cháu. Hai ông bà sẽ không nợ ân tình của bất kỳ ai!” Bà Hạ bực mình nhét bát vào tay cô.
Tay của Ninh Tú Phân như nhũn ra, hốt hoảng cầm bát: “Không nợ, không nợ… Thứ này quý giá quá.”
Bà Hạ không nể nang gì, ngồi xuống: “Không sao, sau này bà sẽ thường đến nghĩa địa sau núi đào báu vật, không thiếu đồ quý giá! Dù sao cũng là đồ nhà bà!”
Ninh Tú Phân sặc nước miếng: “Khụ khụ… Đừng mà, cháu sợ bà bị người trong thôn đánh, mà đây lại là đồ chôn theo người chết!”
Cô chỉ muốn nhận đồ trong nhà dân, không muốn làm Mô Kim giáo úy trộm mộ!
Mặc dù cô sinh ra ở thời đại phát triển, lớn lên trong vui sướng nhưng vẫn hơi… Mê tín, sợ điềm xấu.
Ngay cả cô cũng có thể trùng sinh, vậy chẳng phải hiện tượng huyền học kỳ quái này sẽ có ở thế giới khác à!
Bà Hạ liếc mắt nhìn cô: “Cháu sợ bà bị đánh hay sợ đồ bồi táng? Cháu đã quyết định bán đồ cổ thì còn sợ cái gì?”
Ninh Tú Phân khẽ lẩm bẩm: “Cháu không có bùa Mô Kim, đương nhiên cũng biết sợ chứ!”
Nhắc đến cũng mất mặt, cô là bà cô già, thật ra kiếp trước đã xem đủ thể loại ngôn tình tổng tài, trộm mộ gì đó.
Bà Hạ nghiêm khắc, chọt trán cô: “Có phải cháu bị ngốc không, bây giờ đồ cổ toàn được truyền lại từ tay người chết, người chết thì có gì mà sợ chứ, người sống mới đáng sợ!”
Bà Hạ khịt mũi: “Hơn nữa, đây là đồ nhà bà lúc trước, bà không trộm của người khác!”
Ninh Tú Phân trầm mặc, đúng thế, người chết có gì đáng sợ chứ?
Lòng người mới đáng sợ nhất.
“Được rồi, Miss Hạ đây chưa từng nợ ân tình của ai cả, cháu không muốn lấy thì đưa cho nhà bà Lục làm bát cho lợn ăn!” Bà Hạ giải quyết dứt khoát.
Ninh Tú Phân vội nói: “Cảm ơn bà! Cháu nhận!”
Sao có thể để cho lợn chà đạp đồ tốt như thế chứ, cô vội vàng biến thành người theo chủ nghĩa vô thần, quan trọng nhất là không thể so với tiền bạc!
Sau đó, Ninh Tú Phân tìm rơm ở khắp nơi gói bát cổ thời Càn Long phẩm cấp cực tốt này lại.
Ông Đường nhìn điệu bộ mê tiền buồn cười của Ninh Tú Phân, ông ấy không xen vào mà đi ra ngoài xem Vinh Cẩm Thiêm.
Vinh Cẩm Thiêm đang chuẩn bị đốt pháo, ông Đường nhìn một lúc, bỗng nhiên tằng hắng một cái tìm chủ đề…
“Tiểu Vinh, cháu được khôi phục công việc rồi, hay là lúc rảnh bảo bà cắt tóc đầu đinh cho cháu, tay nghề của bà ấy không tệ đâu?”
Mặc dù anh đã cắt lại tóc để lộ trán cao nhưng tóc mái quá dài, trông như tên lưu manh.
Cũng không giống kiểu phải có khi về đơn vị, có phải anh có dự định khác không?
Vinh Cẩm Thiêm cất pháo, trả lời: “Vâng, cháu muốn cắt tóc đầu đinh nhưng không trở về thủ đô sớm như thế nên để vậy trước.”
Anh nhớ đến ánh mắt Ninh Tú Phân nhìn vết sẹo của mình, cuối cùng anh vẫn quyết định giữ một phần tóc mai để che vết sẹo kia.
Chỉ cắt để lộ một phần trán, nhìn không uể oải như lúc trước là được.
Ánh mắt ông Đường sáng lên, ồ, vậy tạm thời thằng nhóc này không trở về thủ đô à?
Ông ấy còn muốn nói gì nữa, nhưng Ninh Tú Phân lại đi ra: “Ông Đường, bà nói muốn gói sủi cảo.”
Ông Đường vội đi vào phòng: “Ông đi giúp bà gói sủi cảo, cháu giúp Tiểu Vinh chuẩn bị pháo để đốt nhé.”
Ninh Tú Phân đứng trong sân, gió đông lạnh lẽo thổi qua khiến cô rùng mình.
Ở trong thôn cách đó không xa liên tục có tiếng đốt pháo vang lên, còn có tiếng trẻ con cười đùa, thỉnh thoảng có tiếng phụ nữ quát to…
“Tên trời đánh nào trộm vịt nhà tôi, đừng để tôi bắt được!”
Ninh Tú Phân ngước đôi mắt đen nhánh nhìn bầu trời, hà hơi ấm vào lòng bàn tay, ngửi không khí lạnh mang theo mùi pháo trúc, cười khẽ.
Đây là năm đầu tiên cô trùng sinh đến đây, vui hơn hẳn kiếp trước.
Sau này sẽ tốt hơn nữa…
“Tránh ra, cô chiếm chỗ quá.” Giọng nói lạnh lùng của Vinh Cẩm Thiêm vang lên sau lưng cô.
Ninh Tú Phân sững sờ, quay đầu nhìn anh cầm pháo trúc, gương mặt không cảm xúc nhìn cô chằm chằm.