Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Sau Khi Tái Sinh, Ta Kết Hôn Lần Nữa - Ninh Tú Phân

Ninh Mạn Phỉ hét lên, nhanh chóng kéo tay Ninh Bỉnh An khiến anh lùi lại hai bước.
Cô ta trợn mắt, chỉ vào mũi Vinh Cẩm Thiêm mà mắng: “Đồ man rợ! Ai cho phép anh động thủ hả?! Dám đến nhà họ Ninh làm loạn! Người đâu, bắt tên này lại cho tôi!”
Giọng hét chói tai của Ninh Mạn Phỉ lập tức khiến đám bảo vệ ngoài cửa kinh động. Trong nháy mắt, bảy tám bảo vệ mặc đồ đen tay cầm dùi cui và vũ khí ào ào xông vào, vây kín khu vực cầu thang.
Vinh Cẩm Thiêm đứng ở cầu thang, hai đội viên phía sau anh cũng đều được huấn luyện nghiêm ngặt, nghe thấy tiếng động lập tức xông xuống, sẵn sàng đánh nhau – họ chưa bao giờ sợ đánh đấm cả!
Vinh Cẩm Thiêm thoải mái giơ tay ra hiệu cho họ bình tĩnh lại.
Anh tựa người lười biếng vào lan can chạm trổ, trên mặt nở một nụ cười đầy ý vị nhìn Ninh Bỉnh An: “Thiếu gia Bỉnh An, bây giờ còn đau không?”
Ninh Bỉnh An cau mày, nhận ra rằng cổ tay của mình hiện giờ đã không còn đau nữa, nhưng cơn đau nhức đến thấu xương ban nãy thì tuyệt đối không phải là giả.
Đối phương ra tay vừa nhanh vừa mạnh, chắc chắn là cố ý!
“Anh có ác ý rất lớn với tôi,” Ninh Bỉnh An lạnh lùng nhìn Vinh Cẩm Thiêm, nói từng chữ một, “Vì sao?”
“Ác ý sao?” Vinh Cẩm Thiêm cười nhẹ, giọng nói mang theo vài phần chế giễu: “Thiếu gia Bỉnh An nói đùa rồi. Cũng như cậu thích giúp phụ nữ cài khóa giày, tôi thì thích giúp người khác chỉnh xương thôi.”
Đối phương miệng thì không thừa nhận, nhưng ánh mắt thì kiêu ngạo và đầy ác ý.
Ninh Bỉnh An cau mày, trong lòng thoáng động.
Ninh Mạn Phỉ tức đến nỗi không thể kiềm chế, tiếp tục chỉ vào mặt Vinh Cẩm Thiêm mà mắng: “Đồ man rợ ở đâu ra, dám đến nhà họ Ninh làm loạn, anh là cái thá gì mà…”
Lời nói của cô ta lại bị một giọng nói già nua cắt ngang.
“Làm loạn cái gì chứ, còn ra thể thống gì nữa!”
Giọng nói già nua, đầy uy nghiêm, cùng tiếng lăn bánh xe lăn trên thảm vang lên từ phía cửa phòng ăn.
Quản gia Điền cùng thư ký Lão Cố một trái một phải, đẩy chiếc xe lăn đưa một ông lão tinh thần quắc thước, nét mặt nghiêm nghị chậm rãi tiến vào.
Ông lão chính là gia chủ đời trước của nhà họ Ninh, lão gia Ninh.
“Ông nội… Con…” Tiếng chửi rủa của Ninh Mạn Phỉ lập tức im bặt, như bị ai đó bóp nghẹt cổ, mặt lúc đỏ lúc trắng.
Dù Ninh lão gia đã không đi lại được, trông có vẻ già yếu, tóc đã bạc phơ, nhưng được chải chuốt gọn gàng.
Trên khuôn mặt đầy nếp nhăn, đôi mắt tuy có vẻ lờ đờ nhưng lại toát lên sự sâu thẳm của một người lâu năm giữ vị trí cao.
Tất cả mọi người lập tức căng thẳng, lần lượt cúi chào.
Ánh mắt của Ninh lão gia từ từ lướt qua mọi người, cuối cùng dừng lại trên cầu thang, nơi có Vinh Cẩm Thiêm mặc đồ chiến đấu đen, đội mũ đen và những đội viên đứng phía sau anh.
Trong đôi mắt lờ đờ của ông lão thoáng hiện lên một tia sắc bén, sau đó giơ tay lên.
Thư ký Lão Cố hiểu ý, lập tức bước lên một bước, nghiêm khắc quát đám bảo vệ: “Đứng ngây ra đấy làm gì? Không mau lui xuống! Đây là nhà họ Ninh, không phải là nơi các người đánh võ!”
Đám bảo vệ nhìn nhau, rồi nhanh chóng thu dọn vũ khí và lui xuống ngay lập tức.
Ninh Mạn Phỉ trong lòng đầy tức giận nhưng không dám phản bác lại.
Cô ta chỉ có thể hậm hực trừng mắt với Vinh Cẩm Thiêm, kéo cánh tay của Ninh Bỉnh An một cách miễn cưỡng rồi đi đến trước mặt ông nội làm nũng:
“Ông ơi, cuối cùng ông cũng về rồi, ông không biết đâu, vừa rồi đáng sợ lắm… Cái tên điên này không biết từ đâu xông ra, vừa vào đã động thủ làm Bỉnh An bị thương!”
“Đều là hiểu lầm thôi. Gần đây tình hình không yên ổn, A Vũ mới mời chuyên gia về đây, các cháu phối hợp công việc là được.” Ông lão lạnh nhạt cắt ngang lời cô ta.
Ông lão nhìn Ninh Bỉnh An một cái.
Ninh Bỉnh An liền cụp mắt xuống, bình tĩnh đáp: “Vâng, tất cả chỉ là hiểu lầm, ông ạ. Con xin phép về phòng trước.”
Ông lão gật đầu, sau đó Ninh Bỉnh An quay người rời đi.
Ninh Mạn Phỉ giậm chân, mặt mày tối sầm, trừng mắt nhìn Vinh Cẩm Thiêm với hai người đồng đội của anh ta, rồi vội vã đuổi theo Ninh Bỉnh An.
“Bỉnh An, chờ em một chút, em sẽ gọi bác sĩ gia đình đến ngay!”
Vinh Cẩm Thiêm đứng trên cầu thang, tất cả phản ứng của mọi người đều thu vào tầm mắt anh.
Anh khẽ nhếch môi, nở một nụ cười đầy ẩn ý, lão gia đúng là cái trụ cột vững chắc của nhà họ Ninh.
Ông lão quay sang nhìn Vinh Cẩm Thiêm, nói bằng giọng điệu bình thản: “Vất vả cho cậu rồi, mấy ngày tới phiền cậu phải lo lắng thêm. Trong nhà có người trẻ không hiểu chuyện, mong cậu thứ lỗi.”
Vinh Cẩm Thiêm nhẹ gật đầu, thái độ không kiêu ngạo cũng không khúm núm: “Ông khách sáo rồi, đây là việc tôi nên làm.”
Ông lão nhìn anh thật sâu một lần nữa, cuối cùng không nói thêm gì, chỉ để quản gia và thư ký đẩy xe lăn đưa ông về phòng.
Nhưng với đám người hầu và bảo vệ trong nhà họ Ninh, như thế đã đủ để giải thích mọi chuyện rồi —
Ngay cả ông lão cũng nể mặt nhóm “chuyên gia an ninh người Anh” kỳ lạ này.
Khi thấy trong phòng khách mọi người đã tản ra, Vinh Cẩm Thiêm hơi híp mắt lại cười, rồi làm một động tác tay ra hiệu.
Hai người đội viên đứng sau anh nhìn nhau, hiểu ý và nhanh chóng đi lên tầng, tiến về phòng họp tạm thời được dùng làm nơi nghỉ ngơi, các thành viên khác của đội đều ở đó.
Vinh Cẩm Thiêm thì chỉ đơn giản cho tay vào túi, thong thả bước ra ngoài cổng chính, đi về phía khu vườn.
Nhưng chỉ một lát sau, vài bảo vệ nhà họ Ninh luôn bí mật theo dõi động tĩnh của anh ta phát hiện Vinh Cẩm Thiêm đã bất ngờ biến mất sau một gốc cây.
“Người đâu rồi? Sao chỉ chớp mắt mà đã không thấy đâu?”
“Ma quỷ gì đây, chẳng lẽ còn biết bay à?”
Tên bảo vệ đứng đầu liền dùng bộ đàm thông báo với Ninh Bỉnh Vũ: “Đại thiếu gia, chuyên gia người Anh ấy đã biến mất, chúng tôi có cần đi tìm không?”
Lúc này, Ninh Bỉnh Vũ đang ở trong thư phòng xem bản đồ vận tải biển thế giới. Nghe vậy, anh trầm mặc một lúc rồi bình thản nói: “Không cần tìm, chuyên gia người Anh muốn đi đâu thì đi đó.”
Đám bảo vệ nhìn nhau, dù trong lòng nghi hoặc nhưng cũng đành thôi.
Lúc này, dưới ánh trăng, một bóng người chỉ trong vòng vài giây đã nhanh nhẹn leo lên ban công tầng ba, động tác nhanh nhẹn và khéo léo như một con báo, hạ xuống một cách vững vàng.
Trong phòng chỉ còn lại một chiếc đèn đầu giường mờ mờ. Ánh sáng màu cam dịu nhẹ tạo thêm cho căn phòng một chút ấm áp.
Vinh Cẩm Thiêm lặng lẽ đẩy cánh cửa kính của ban công, động tác rất nhẹ nhàng để không làm kinh động người đang say ngủ trên giường.
Ninh Tú Phân cuộn mình trong chăn mềm, lộ ra một phần bờ vai trắng ngần như ngọc, trên đó vẫn còn lưu lại dấu vết mờ ám – là “tác phẩm” anh để lại trước đó.
Ánh mắt của Vinh Cẩm Thiêm lập tức trở nên dịu dàng. Anh cúi người xuống, ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt ve gò má của cô, động tác nhẹ như đang chạm vào một món đồ sứ quý giá.
“Con thỏ nhỏ này ngủ thật ngon.”
Anh khẽ nói, giọng khàn khàn mang theo một chút chiều chuộng không dễ nhận ra.
Anh cẩn thận kéo chăn lên, chỉnh lại để cô không bị lạnh.
Sau đó, anh đứng thẳng lên, nhìn cô thật lâu, rồi cúi người, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn ấm áp lên trán trắng mịn của cô.

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!