Tuy mặt Ninh Tú Phân đỏ tận mang tai, nhưng cô vẫn vui vẻ ăn cơm.
Ừm, cô rất vui!
Tính ra cô cũng được ba phần như bà Hạ rồi, một cái miệng có thể nói lại bốn người, chỉ có những “quý cô” lâu năm như cô mới có thể cho tên họ Vinh này biết mặt!
Gió bấc ngoài cửa sổ thổi qua lạnh ngắt, nhưng trong nhà là hình ảnh hòa thuận, vui vẻ.
Bữa cơm giao thừa ngập tràn tiếng cười và tiếng mắng, sự náo nhiệt lâu lắm rồi mới thấy lại, chẳng ai thèm động vào đĩa cá rán tía tô.
Trước đây họ không ăn nổi thứ này, bây giờ có thể rồi, họ muốn chúc mừng mình sống sót qua tai nạn, cũng muốn cầu mong ngày sau tốt đẹp hơn, năm nào cũng dư dả.
Vinh Cẩm Thiêm ngồi bên bàn cơm bóc quýt, nhìn Ninh Tú Phân và ông Đường nói về các món ăn, bà Hạ đi cất rượu, vừa ngân nga hát mấy bài hát quê hương vừa cười.
Đôi mắt lạnh lùng của anh cũng dần nhuốm màu ấm áp của ánh nến.
Xem nhẹ chuyện xưa cũ, khói lửa nhân gian cuối cùng cũng chỉ là rượu trong chén.
Hóa ra ý của câu này là như vậy.
Ninh Tú Phân lén lút liếc nhìn bóng người cao gầy lạnh lùng bên cạnh.
Có một loại người như anh, ngồi yên ở đó không lên tiếng nhưng lại khiến người khác không cách nào quên được sự tồn tại của anh.
Dưới ánh nến, mặt mày người đàn ông trẻ tuổi bình tĩnh, đẹp trai, trên môi nở nụ cười lạnh nhạt, anh đang từ từ bóc quýt trong tay.
Anh không giống những người lính dữ dằn trong quân đội, cũng không giống thôn dân quê mùa, anh giống như một cậu ấm ôn hòa nhã nhặn đi du học về trong phim dân quốc.
Trái tim cô bỗng hẫng một nhịp.
Người này đúng là một người khó ưa… Thật đáng ghét!
Nhưng thân hình tên này đúng là hấp dẫn thật.
Lúc cô còn đang đờ ra thì đôi mắt đẹp như tranh vẽ của Vinh Cẩm Thiêm bỗng nhiên quét tới, đối mắt với cô.
Ninh Tú Phân thấy mình bị bắt quả tang nhìn lén thì vô thức quay đi.
Nhưng cô ngẫm lại, cảm thấy hành động của mình thật ngu ngốc nên quay đầ lườm anh một cách đường hoàng.
Vinh Cẩm Thiêm vô cảm nói: “Muốn ăn đòn à?”
Giọng còn chưa dứt thì sau gáy đã bị bà Hạ tát một cái rõ to: “Sắp mười giờ đến nơi rồi, hai đứa còn ngồi đó mà liếc mắt đưa tình. Cơm nước xong thì qua đây phụ dọn dẹp bát đũa đi, sắp bắn pháo hoa rồi đấy!”
Ninh Tú Phân cũng bị đánh một cái sau gáy, che gáy kêu lên: “Ui!”
Sao lực tay của bà cụ này lại mạnh như thế chứ, muốn đánh văng não bọn họ ra ngoài à?
Hai người đành đứng dậy làm việc.
Tối ba mươi không được rửa bát mà chỉ đổ tro vào.
Vì thế Vinh Cẩm Thiêm và Ninh Tú Phân giúp bà cụ dọn hết bát đũa bỏ vào chậu rửa bát lớn, rồi lau bàn là được.
Ninh Tú Phân dọn dẹp xong rồi cầm túi mình tới.
Cô móc một đôi găng tay len ra khỏi túi đưa cho bà Hạ: “Quà tết của cháu ạ, bà hay phải rửa này rửa kia, trời lạnh là da tay sẽ nứt nẻ nên cần một đôi găng tay.”
Bà Hạ ngây ra, nhìn đôi găng tay màu xám lông dê ấm áp, đẹp đẽ trong tay mình: “Cháu đan sao?”
Ninh Tú Phân gật đầu: “Đúng thế, lần trước cháu vào huyện bán cái bát kia, cháu đã lấy tiền mua lông dê tốt nhất Thượng Hải. Hai tệ một cân đó, màu này không dễ bẩn, rất thời thượng!”
Thời buổi đồ dùng thiếu thôn, đan len chính là một trong những kỹ năng cần thiết của con gái thời đại này.
Bà Hạ đeo găng tay, phát hiện ra găng tay có hoa văn ở cổ tay, trong lòng bàn tay cũng có hoa văn thêu chìm, đúng là phong cách châu Âu.
Ninh Tú Phân chớp đôi mắt to tròn: “Đây là quà cho Miss Hạ, chúc cô Hạ vang danh khắp châu Âu sống lâu trăm tuổi.”
Bà Hạ nhìn Ninh Tú Phân với ánh mắt phức tạp: “Đứa bé này, đúng là tinh tế.”
Rất nhiều năm rồi chưa ai gọi bà ấy là Miss Hạ.
Điều này làm bà ấy chợt nhớ tới những ngày mưa tan ở nước Anh, cũng từng có lúc bà ấy cưỡi ngựa dưới ánh mặt trời rực rỡ.
Hèn gì ông nhà mình cưng cô.
Bà Hạ nghiêm mặt mắng: “Đừng có nói bậy, Miss cái gì chứ, cháu muốn gài bà bị người khác bắt được nhược điểm à! Chúng ta là đồng chí!”
Dù nói vậy nhưng bà ấy vẫn ôm găng tay trong ngực, sau đó chắp tay sau lưng quay vào trong góc, không biết làm gì.
Ninh Tú Phân cười cong mắt, cô lại móc ra một đôi bảo vệ đầu gối bằng len màu xám đặt vào tay ông Đường: “Cháu đan một bộ bảo vệ đầu gối, mong chứng thấp khớp của ông đỡ hơn một chút.”
Ông Đường hay bị người xấu phạt quỳ, mấy năm nay mỗi khi trời trở lạnh thì đầu gối sẽ đau buốt.
Ông Đường nhìn cặp bảo vệ đầu gối với đường thêu tỉ mỉ, ông ấy không cầm được nước mắt: “Không ngờ lúc còn sống ông lão xấu xí này vẫn còn được nhận quà tặng từ học trò. Nhưng… Ông bà không có gì cho cháu cả.”
Bao năm trôi qua, không ngờ lúc còn sống ông ấy vẫn còn được ăn một bữa cơm đêm giao thừa, lại còn được nhận quà từ học trò!
Ninh Tú Phân ngồi xổm trước mặt ông Đường, cười nói: “Ông không phải là ông lão xấu xí, ông mới là trí thức thật sự, ông với bà là hai người cho cháu kiến thức, đó đã là món quà tốt nhất rồi!”
Cô nói xong, lấy một cái khăn quàng cổ màu xám mềm mại đeo lên cổ mình: “Ông xem, cháu cũng tự đan khăn choàng cổ cho mình này!”
Thì ra dạo này cô đan len suốt là để chuẩn bị những thứ này vào đêm ba mươi.
Ông Đường liếc Vinh Cẩm Thiêm, rồi nhìn sang chiếc túi rỗng của Ninh Tú Phân. Ơ… Con bé không chuẩn bị quà cho thằng Vinh sao?
Ninh Tú Phân vờ như không thấy ông Đường nháy mắt với mình, cô tủm tỉm cười: “Khăn choàng cổ của cháu, bộ đồ bảo vệ đầu gối của ông và găng tay của bà là một bộ đó. Nếu sau này rảnh cháu lại đan tặng hai người.”
Vinh Cẩm Thiêm lạnh lùng nhìn bọn họ vui vẻ vuốt ve quà tặng, cũng thấy trong túi cô không còn gì khác.
Nói cách khác, Ninh Tú Phân chuẩn bị quà cho tất cả mọi người, trừ anh.
Anh vô cảm xì một tiếng, người phụ nữ này cố ý.
Hành động cố ý xa lánh anh như vậy, đúng là ấu trĩ!
Cái gì mà găng tay với chả khăn choàng, anh chẳng thèm quan tâm, nhưng trong lòng anh vẫn tức giận!
Cứ đụng phải con thỏ lông dài chân ngắn này, tâm trạng của anh rất dễ bị ảnh hưởng bởi mỗi hành động của cô.
Anh hoàn toàn không còn bình tĩnh, quả quyết, sát phạt trên chiến trường như lúc làm nhiệm vụ nữa, đây không phải dấu hiệu tốt lành gì.
Vinh Cẩm Thiêm cúi đầu, đột nhiên đứng lên, quay người ra ngoài: “Cháu ra ngoài chuẩn bị pháo.”