Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Sau Khi Tái Sinh, Ta Kết Hôn Lần Nữa - Ninh Tú Phân

Sau một ngày dài tham gia các hoạt động, Ninh Tú Phân trở về phòng, tháo bỏ bộ lễ phục dài phiền phức và ném nó sang một bên.
Cô bước vào phòng tắm, mở vòi sen, để dòng nước ấm áp chảy xuống xoa dịu cơ thể mệt mỏi.
Bồn tắm đã được chuẩn bị sẵn nước nóng, hương thơm nhẹ nhàng của hoa oải hương lan tỏa trong không khí, khiến người ta không khỏi muốn thả lỏng toàn bộ cơ thể.
Sau một ngày hoạt động, dù đã quyên góp rất nhiều tiền cho Bảo Lương Cục và viện dưỡng lão, nhưng cô vẫn phải phối hợp tham gia các hoạt động quảng bá.
Những nụ cười giả tạo và các cuộc xã giao đã khiến cô cảm thấy mệt mỏi.
Kết quả là trong một sự kiện, cô lại gặp Ninh Mạn Phi, người luôn không ngừng châm chọc, như thể cô đã cướp mất báu vật gì của cô ta vậy.
“Trước đây, ở trong nước cô ta không thèm nhìn đến mình, giờ không hiểu sao lại phát điên! Đúng là ở đâu cũng có người kỳ quặc!”
Ninh Tú Phân lẩm bẩm, cầm lấy gáo nước và đổ nước ấm lên đôi vai trắng mịn của mình.
Cô dường như muốn xua tan đi mọi mệt mỏi trong ngày.
Ninh Tú Phân ngâm mình trong bồn tắm suốt nửa tiếng, rồi lười biếng đứng dậy, lau khô cơ thể, và thay chiếc áo choàng ngủ thoải mái.
Sau khi tắm xong, cô cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều. Nghĩ đến việc lát nữa sẽ ngâm chân bằng thảo dược, cô thậm chí không mặc đồ ngủ, chỉ đơn giản là lau khô người và khoác lên mình chiếc áo choàng lụa mềm mại.
Cô vừa huýt sáo một giai điệu vui vẻ của một bài hát Xô Viết, vừa lau khô tóc và bước ra ngoài.
“””Dòng sông xưa rừng táo trắng hoa nở đôi bờ .
Lặng lờ trôi mặt nước đã loang sương mờ.
Kìa bóng ai thấp thoáng đó chính Ca-chiu-sa .
Giữa trời mây dòng sông nắng tươi chan hoa…”””
Tuy nhiên, khi vừa bước đến cửa, cô dừng bước, khuôn mặt xinh đẹp bỗng chốc không còn biểu cảm.
Ninh Tú Phân quay lại bàn trang điểm, tiện tay cầm lên một cây trâm cài tóc dài và sắc nhọn bằng kim loại.
Sau đó, cô vừa lơ đãng búi lại mái tóc dài đen mượt, vừa tiếp tục ngân nga bài hát Xô Viết, bước ra ngoài.
““…Gửi về ai lời hát thiết tha từ xóm làng .
Từ bờ sông gửi tới cánh chim đại bàng …”””
“””…Người chiến sĩ mến thương có hay chăng tấm lòng .
Chồn làng quê rằng ai nhớ mong đêm ngày …””””
Khi cô bước đến bên giường, đột nhiên một đôi cánh tay mạnh mẽ siết chặt lấy eo cô từ phía sau, giam cầm cô trong vòng tay mạnh mẽ.
Ninh Tú Phân phản ứng cực nhanh, dường như không hề bị hoảng sợ, ngược lại cô lập tức phản công, dùng trâm cài tóc trong tay đâm mạnh về phía người đàn ông phía sau.
“Xoẹt——”
Chiếc trâm cài sắc nhọn xé toạc không khí, nhưng dừng lại chỉ cách cổ người kia vài centimet.
Tuy nhiên, đối phương rõ ràng đã có sự chuẩn bị trước. Một bàn tay mạnh mẽ vung lên, dễ dàng nắm chặt cổ tay cô.
Ninh Tú Phân đau đớn, chưa kịp phản ứng thì đã bị người kia kéo sát vào vòng tay rắn chắc, nóng bỏng của anh ta.
“Ưm…”
Ninh Tú Phân giãy giụa, nhưng phát hiện mình hoàn toàn không thể lay chuyển đối phương dù chỉ một chút.
Chết tiệt! Kẻ này khỏe quá!
Ninh Tú Phân ngay lập tức nheo mắt lại, nhanh chóng nâng chân, mạnh mẽ đạp vào chiếc bàn tròn nghệ thuật bên cạnh có đặt những bông hoa. Mượn lực từ cú đạp, cô ngửa đầu, dùng phần sau đầu mình đập mạnh vào mũi đối phương!
Vinh Cẩm Thiêm đã từng dạy cô rằng, mũi của con người rất dễ tổn thương, trong khi phần sau đầu lại cực kỳ cứng, có thể đủ sức làm vỡ xương mũi của kẻ đang giữ chặt mình!
“Bốp!”
Một tiếng va chạm mạnh vang lên, đối phương rõ ràng đã bị đập trúng khá nặng.
Ninh Tú Phân đau đến mức đầu óc quay cuồng, nhưng vẫn ngẩn người trong chốc lát, sau đó quay phắt lại, mắt mở to không thể tin nổi.
Dưới ánh đèn lờ mờ, người đàn ông đang đeo chiếc mặt nạ chiến đấu đen dày, chỉ để lộ miệng và đôi mắt, đang lấy tay giữ cằm của mình.
Trong khoảnh khắc nguy cấp, với kinh nghiệm chiến đấu lâu năm, anh ta đã kịp ngẩng đầu lên, chỉ có cằm bị đập gần như trật khớp.
Nhưng đôi mắt sắc bén và sâu thẳm của anh ta dường như mang theo một sức hút kỳ lạ, khiến Ninh Tú Phân ngay lập tức nhận ra người đó là ai!
“Vinh…”
Ninh Tú Phân vừa định mở miệng, nhưng người đàn ông đã bất ngờ cúi đầu, chuẩn xác giữ lấy cằm cô, rồi mạnh mẽ hôn xuống.
Anh cúi xuống, chộp lấy đôi môi cô một cách chuẩn xác và mạnh mẽ hôn cô.
Nụ hôn ấy đầy tính xâm lược và chiếm đoạt, như thể muốn nuốt chửng cô hoàn toàn. Ninh Tú Phân bất ngờ, không kịp phản ứng, đầu óc hoàn toàn trống rỗng vì nụ hôn ấy.
Trên người anh vẫn còn phảng phất mùi hương quen thuộc của một người đàn ông mạnh mẽ, lẫn với chút mùi thuốc súng và mùi máu tanh, dù đã có thêm hương thơm nhẹ nhàng.
Mặc dù có thể anh đã tắm rửa thật kỹ, cũng không thể che giấu được vẻ sát khí toát ra từ xương tủy anh, khiến người khác phải kinh sợ.
Ninh Tú Phân cố gắng giãy giụa để đẩy anh ra và muốn nói chuyện, nhưng lại bị anh mạnh mẽ giữ lấy phía sau đầu, khiến nụ hôn càng trở nên sâu hơn.
Lưỡi của anh đột ngột mở ra, đi sâu vào khoang miệng cô, tự do khám phá, cướp đi từng nhịp thở của cô.
“Ưm…” Ninh Tú Phân cảm giác mình như sắp ngạt thở, cô cố gắng đấm vào ngực anh, nhưng mọi hành động như đấm vào khối thép, không có chút hiệu quả nào.
Cuối cùng, anh cũng buông cô ra, nhưng vẫn giữ chặt cô trong lòng, hai chân anh dang rộng, ngồi thoải mái trên giường của cô, ôm chặt cô như một món đồ chơi hoặc con tin của mình.
Giọng nói khàn khàn, đầy sức quyến rũ của anh vang lên bên tai cô: “Đã lâu không gặp, Ninh Thất tiểu thư, có nhớ tôi không?”
Giọng anh khàn đặc, mang theo chút mệt mỏi không dễ nhận ra, nhưng đôi mắt lạnh lùng của anh lại rực lửa như một đám cháy dữ dội, làm người khác phải rùng mình.
Đôi mắt anh đen láy như viên đá quý hắc diệu thạch, chăm chú nhìn cô, tay không ngần ngại lướt sâu vào trong áo cô.
Ninh Tú Phân vô thức đỏ mặt, hít vào một hơi.
Đây không phải là người đàn ông cô từng biết, không phải là chàng thanh niên ít nói, kín đáo ở nông thôn ngày trước.
Cũng không phải là dáng vẻ của một cảnh sát nghiêm nghị như đóa hoa cao quý khi mặc bộ cảnh phục ở nội địa, càng không phải là chỉ huy đội đặc nhiệm khéo léo xoay sở với anh em nhà Hướng.
Dù ở nội địa, ngay cả khi anh tỏ ra bất cần, trên người anh vẫn luôn toát ra một sự kiềm chế và thanh liêm, nền tảng của anh vẫn luôn mang theo chính khí.
Nhưng giờ đây, dù vẫn là cùng một người, anh lại trở nên xa lạ và hoang dã, thậm chí có thể dùng từ “thô lỗ” để miêu tả. Cảm giác cuồng loạn và bạo lực trên người anh hoàn toàn khác biệt với anh ở nội địa.
Không giống cảnh sát, mà giống một tên côn đồ.
Má của Ninh Tú Phân thoáng ửng đỏ, cô vô thức nắm lấy tay anh: “Đợi… đợi đã…”
Anh rốt cuộc là bị sao vậy, sao lại xuất hiện ở đây?!
Hơn nữa, lúc này không phải là lúc làm chuyện này!!
“Đợi gì chứ, em đang đợi ‘Anh Ba’ không có quan hệ huyết thống của mình sao?” Anh khẽ cười chế giễu, cúi xuống cắn nhẹ vào vành tai mềm mại của cô.
Ninh Tú Phân bị câu hỏi bất ngờ này của anh làm cho dở khóc dở cười. Người này chắc chắn là thấy mấy ngày qua Ninh Bỉnh An luôn ở bên cô, nên ghen tuông rồi!
Cô vừa định mở miệng giải thích thì từ cửa đã vang lên những tiếng ồn ào kèm theo tiếng bước chân gấp gáp, còn lẫn cả giọng nói the thé của Ninh Mạn Phi:
“Chuyện gì thế? Đêm hôm khuya khoắt mà có chuyện gì vậy!”
“Ôi trời, đại tiểu thư của tôi, cô cẩn thận chút, đừng để ngã!”
Ninh Tú Phân đỡ trán, thầm nghĩ: Phiền thật, sợ gì thì lại gặp nấy.
Lúc nãy khi “đấu võ” với Vinh Cẩm Thiêm, trong lúc phấn khích cô đã đá đổ cái bàn, chắc là làm đám người giúp việc và bảo vệ bên ngoài giật mình.
Biệt thự này cách âm cũng tốt, nhưng cô gây ra động tĩnh lớn như vậy, người ngoài nghe thấy cũng là chuyện bình thường.
“Thất tiểu thư, cô không sao chứ?” Giọng của Angela vang lên.
“Tôi không sao, vừa nãy lỡ đụng phải cái bàn thôi.”
Ninh Tú Phân đáp lại, đồng thời không quên trừng mắt nhìn người đàn ông đang ngồi thảnh thơi trên giường, chẳng hề tỏ vẻ liên quan chút nào!
Đều tại anh ta từ cửa sổ trèo vào, lại còn đột kích!
“Đụng phải cái bàn?” Bên ngoài, Ninh Mạn Phi bật cười chế giễu.
“Đúng là bọn ‘Bắc cô’ từ nội địa, chẳng có chút giáo dục, đêm hôm khuya khoắt còn đá đá đập đập làm gì không biết? Ai không biết còn tưởng có người đến kiếm chuyện nữa!”
Ninh Tú Phân vừa cố gắng giữ tay người đàn ông đang không ngừng làm loạn, vừa không chút khách sáo đáp trả qua cánh cửa: “Vì tôi chẳng có giáo dục đấy, chẳng phải cô đã biết điều đó rồi sao?”
Ninh Mạn Phi nghẹn lời: “…”
Ngay cả quản gia Angela cùng mấy người giúp việc và bảo vệ đứng bên cạnh cũng suýt không nhịn được cười.
Ninh Tú Phân nhìn Vinh Cẩm Thiêm, cố đưa tay đẩy mặt anh ra một chút, nhưng anh lại không hề nhúc nhích: “Anh có thể buông tôi ra trước không…”
Nếu để Ninh Mạn Phi thấy trong phòng cô có đàn ông, ngày mai tin tức cô “không đứng đắn” chắc chắn sẽ leo lên trang nhất của mục giải trí báo chí Hong Kong!
Cô còn chưa kịp nói hết câu, đã bị anh ta nắm lấy tay, kéo lại, không cho cô cử động.
“Không thể, Ninh Đại thiếu gia sẽ xử lý họ.” Anh cúi xuống, xoay người ép cô nằm dưới thân mình, giọng trầm thấp và khàn đục đầy sự lạnh lùng: “Anh ta thuê tôi làm lính đánh thuê, anh ta lấy chính em gái mình để trả phí, đó là lẽ đương nhiên.”

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!