Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Sau Khi Tái Sinh, Ta Kết Hôn Lần Nữa - Ninh Tú Phân

Tay cầm cốc sứ của Ninh Tú Phân siết chặt lại.
Cô quay mặt đi chỗ khác: “Đừng nói linh tinh, sao tôi phải ghen chứ? Tôi lo vợ chưa cưới của anh ghen thôi, hiểu lầm chúng ta thì không tốt.”
Vinh Cẩm Thiêm nhìn cô, khóe môi cong lên: “Hiểu lầm cái gì, chúng ta đăng kí kết hôn hẳn hoi, bây giờ cô mới là người trên giấy đăng kí kết hôn của tôi!”
Trong lòng Ninh Tú Phân rối loạn, nói những lời này có ý gì?
Bọn họ rõ ràng… Không phải vợ chồng thật.
Ninh Tú Phân bực bội nhấp một ngụm trà: “Đấy là chuyện của anh… Dù sao nếu anh cần giấy ly hôn thì cứ nói trước với tôi là được.”
Nói xong cô đứng dậy, cầm chậu rửa mặt chuẩn bị lấy nước đi tắm.
Vinh Cẩm Thiêm nhìn bóng lưng nhỏ nhắn của cô, tâm trạng đang tốt vụt tắt.
Ánh mắt anh lạnh xuống: “Cô muốn nhận giấy ly hôn đến vậy à? Tại sao, vì có người đang đợi cô ly hôn sao?”
Con thỏ lông dài này ồn ào muốn chia giường, giờ còn nóng lòng muốn nhận giấy ly hôn?
Nhân cơ hội để anh nhường chỗ cho người khác à?
Sao Ninh Tú Phân có thể ngờ được trong lòng người nào đó đang vặn vẹo, cô quay lại nhìn anh không nói nên lời: “Anh nói linh tinh gì đấy, không phải đã hẹn trước hai năm sau sẽ ly hôn để không ai làm lỡ ai à?”
Anh nói như thể cô nuôi đàn ông bên ngoài vậy.
Cho dù có nuôi đàn ông thật cũng không liên quan gì đến anh, không phải anh cũng có vợ chưa cưới à.
Vinh Cẩm Thiêm lạnh lùng giễu cợt: “Cô cũng nói là hai năm sau, giờ mới qua nửa năm cô đã không quan tâm danh tiếng của mình nữa, nhưng tôi mới quay lại làm việc, tôi để ý!”
Không ai làm lỡ ai? Cô phân rõ thật!
“Này…” Ninh Tú Phân cắn môi không nói nên lời.
Phải rồi, bây giờ không giống mười năm sau, ly hôn là chuyện lớn và có ảnh hưởng không tốt với những người có nơi công tác.
Nếu người ở đơn vị anh biết được, họ sẽ đâm sau lưng anh và nói anh là Trần Thế Mỹ, quay lại làm việc và đãi ngộ được khôi phục nên ghét bỏ vợ ở quê.
Nên… Cho dù anh có vợ chưa cưới đã đính hôn cũng không thể ly hôn chia tay với cô ngay được.
Ninh Tú Phân hơi bực bội, cô xụ mặt: “Biết rồi, anh xem mà làm đi, nghe anh sắp xếp hết, vợ chưa cưới của anh đừng gây chuyện là được, tôi đi tắm trước đây.”
Ninh Tú Phân sải bước đi ra khỏi cửa, tiện tay đóng “rầm” cửa lại.
Trên trán Vinh Cẩm Thiêm nổi gân xanh, hừ nói: “Chân ngắn còn khá nóng tính.”
Ha ha, cô ấy dứt khoát thật, động tí là nhắc đến ly hôn.
Làm như nhận giấy ly hôn giống đi hợp tác xã cung tiêu mua xì dầu vậy, có vẻ hoàn toàn không để ý ảnh hưởng của việc ly hôn đối với mình.
Ngày nay làm gì có người phụ nữ nào tùy tiện ly hôn như vậy, có người thà nhảy lầu cũng không ly hôn.
Cô chằng hề giống cô gái ngày nay chút nào! Tư tưởng quá cởi mở rồi!
Vinh Cẩm Thiêm càng nghĩ càng tức, vứt cốc sứ “cộp” một tiếng, ngồi xuống cạnh bàn, ánh mắt lạnh nhạt đè ép sự tức giận.
Nói không chừng, người phụ nữ này là gián điệp của kẻ địch có lai lịch không sạch sẽ, chịu ảnh hưởng của nền giáo dục phương Tây nên mới cởi mở như vậy.
Còn là kẻ thù của lão già cố ý cử đến gây rối cho anh… Ví dụ như lợi dụng thân phận vợ anh vu khống tố giác anh.
Nếu nói cô là loại người này thì nửa năm qua cô lại không hề có hành động moi tin tình báo hay hãm hại anh, mà còn bảo vệ anh nhiều lần.
Nhưng lời nói và hành động của cô lại lộ ra rất nhiều sự kỳ lạ…
Những điều và kiến thức cô vô tình nói ra không hề giống công dân bình thường trong thành phố.
Cô ấy đã cố gắng che đậy những mâu thuẫn trong hành động và lời nói của mình, còn tưởng không ai biết!
Nếu anh dễ lừa như vậy thì còn sống được đến bây giờ sao? Cuối cùng cô là loại “Đặc vụ nhỏ” gì!
Đã nửa năm rồi mà anh vẫn không tìm ra lai lịch của cô, là do kỹ năng điều tra của anh kém rồi hay do “kẻ địch” quá xảo quyệt?
Mặt Vinh Cẩm Thiêm lạnh lùng, ngọn lửa trong lòng ngày càng mãnh liệt.
Anh dứt khoát rót thêm một cốc trà nữa, đứng dậy đi đến cạnh cửa sổ, đút tay vào túi, hứng cơn gió mùa đông mà bình tĩnh lại.
Dù rằng bây giờ anh nhất định không làm theo ý ông già quay về thủ đô để người khác tùy ý lợi dụng.
Hiện giờ có một “người vợ” trên danh nghĩa cũng là một cái cớ tốt.
Vinh Cẩm Thiêm nhấp một ngụm trà, con ngươi như vì sao lạnh lẽo nhìn bầu trời u tối ngoài cửa sổ.
Bây giờ ở bên ngoài có thể thấy các nhóm người trong vũng nước đục ở thủ đô muốn làm gì.
Dù sao anh cũng rảnh rỗi, thế nào cũng phải ghim rồi lột sạch sẽ con thỏ lông dài kỳ lạ kia.
Vinh Cẩm Thiêm tự tìm được đầy đủ lý do cho mình, tâm trạng bị Ninh Tú Phân chọc tức cũng bình tĩnh lại nhiều.
Vừa bình tĩnh lại, anh thấy Tiểu Bạch vẫn đang vẫy đuôi chạy quanh bóng dáng cao lớn của Trần Thần trong sân.
Vinh Cẩm Thiêm nheo mắt: “Sao vẫn chưa bắt đầu huấn luyện, xem ra vác nặng chạy việt dã mười kilomet quá dễ hả?”
Trần Thần giật mình, vội vàng biến thành con chim cút lắc đầu: “Báo cáo đội trưởng, không phải!”
Cậu ấy muốn lề mề một lúc, xem chị dâu nhỏ có thể nói tốt giúp mình không.
Nhưng vừa rồi chị dâu nhỏ đóng sập cửa mà đi, nói rõ đã cãi nhau với đội trưởng, hết hy vọng rồi.
Bây giờ Trần Thần chỉ có thể buồn bã, “soạt” một tiếng, túm bốn chân của Tiểu Bạch vác lên vai.
“Ư ử…” Tiểu Bạch sững sờ, cố gắng vùng vẫy.
Một giây sau nó nhìn thấy ánh mắt lạnh nhạt của Vinh Cẩm Thiêm đứng cạnh cửa sổ, ngoan ngoãn biến thành con chim cút thứ hai không dám động đậy.
Vinh Cẩm Thiêm mỉm cười uống trà, nhả ra một chữ: “Cút.”
Trần Thần vác sói, vô cùng tủi hờn nhìn Vinh Cẩm Thiêm rồi chạy ra ngoài.
Ở núi Đại Thanh lạ nước lạ cái vác nặng chạy việt dã mười kilomet, nếu cậu ấy có thể rời khỏi núi vào sáng mai đã khá tốt rồi.
Dù con sói ngu ngốc trên người cậu ấy chỉ khoảng mười cân nhưng nó còn sống đó, đội trưởng chẳng lo cậu ấy bị sói cắn gì cả!
Nhẫn tâm thật!
Một người vác một sói buồn bã đi ra ngoài.
Ninh Tú Phân đứng ở cửa phòng tắm rửa mặt nhìn thấy cảnh này, trợn mắt há mồm: “…”
Gì đây… Khủng long vác sói?
Cô không cầm lòng được nhìn Vinh Cẩm Thiêm đứng cạnh cửa sổ.
Anh dựa vào cửa sổ, dáng người thon dài đẹp đẽ như một thanh kiếm sắc bén, lộ ra xương quai xanh trắng sáng.
Ánh mắt hai người chạm nhau, Vinh Cẩm Thiêm vô cảm cài cúc cổ áo của mình rồi quay người đi.
Ninh Tú Phân thấy ngứa răng, đi thì đi đi, còn cài cúc cổ áo làm gì?
Làm như cô là người phụ nữ mặt dày ngấp nghé anh vậy.
Cái tên này… Càng ngày càng đáng ghét!

Thủ đô.
Một bờ hồ ở ngoại ô Bắc Kinh vào cuối thu, có vài sân nhỏ tách rời trong đại viện được bảo vệ kín không kẽ hở.
Một người đàn ông hơn năm mười tuổi lạnh lùng cương nghị, có vài sợi tóc bạc trên thái dương, đang đứng cạnh cửa sổ hình vòm của một trong những tòa nhà được xây dựng theo phong cách Trung Sơn.
Trông ông ta càng điềm tĩnh và nghiêm nghị hơn trong bộ áo kiểu Tôn Trung Sơn bằng vải dạ, trên tay cũng cầm một cốc trà, khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Trên tay ông ta là một bức điện báo, phần ký tên từ tỉnh Tây Nam.
Người đàn ông chợt hỏi người đứng sau: “Thư ký Khâu, thằng nhóc kia không muốn về, nó vẫn còn hận tôi à.”
Thư ký Khâu đứng sau ông ta chỉnh mắt kính, cung kính nói: “Thủ trưởng, sau này đội trưởng Vinh sẽ hiểu được nỗi khổ của ngài.”
Vinh Văn Vũ cau mày: “Nó chả hiểu gì đâu, lén kết hôn cũng không gửi điện báo về nhà, tôi thấy nó định ở trong khe núi đó cả đời không về!”
Thư ký Khâu im lặng, đây là mâu thuẫn nội bộ trong nhà của lãnh đạo cũ, dù anh ta là thư ký đầu tiên cũng không tiện xen vào.

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!