Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Sau Khi Tái Sinh, Ta Kết Hôn Lần Nữa - Ninh Tú Phân

Lư Kim Quý ôm lấy bụng, máu đỏ tươi trào ra từ kẽ tay, cơn đau dữ dội khiến cô ta chóng mặt, trước mắt trở nên mờ mịt.
Người phụ nữ từ từ đứng thẳng dậy, giật phăng chiếc khăn đã bạc màu trên đầu xuống.
“Lư Kim Quý, đến cả tôi mà cô cũng không nhận ra sao? Mới mấy năm thôi mà cô đã quên rồi à?”
Trong ánh sáng mờ nhạt, gương mặt ấy dần trở nên rõ ràng. Đó là một khuôn mặt hốc hác, tiều tụy, đôi mắt trũng sâu, làn da vàng vọt, nhưng vẫn còn chút dấu vết của nhan sắc ngày xưa.
“Tiêu… Tiêu Nghệ?!” Lư Kim Quý trừng mắt không tin vào những gì mình đang thấy, như thể vừa nhìn thấy ma quỷ.
“Sao vậy, cô ngạc nhiên khi thấy tôi vẫn còn sống à?” Tiêu Nghệ cười một cách thê lương, nụ cười chứa đầy nỗi cay đắng và hận thù. “Tôi sống sót chỉ để chờ đến ngày hôm nay!”
Lư Kim Quý cảm thấy một luồng khí lạnh chạy dọc từ chân lên đến đỉnh đầu. Tiêu Nghệ, cái tên mà cô ta đã cố gắng xóa bỏ khỏi ký ức của mình.
Tiêu Nghệ, người phụ nữ từng bị cô ta coi như cái gai trong mắt, người bị cô ta hãm hại và đuổi khỏi Đại học Phục Đán.
Người mà cô ta tưởng rằng sẽ không bao giờ gặp lại trong đời, giờ đây lại đang đứng ngay trước mặt cô ta, với con dao còn dính máu trong tay.
“Sao vậy? Cô bất ngờ lắm phải không? Trông tôi có già lắm không? Thực ra tôi mới chỉ hai mươi bảy tuổi thôi đấy.” Tiêu Nghệ cười phá lên, tiếng cười sắc lạnh và chói tai như tiếng cú đêm gào thét.
Những tiếng la hét kinh hoàng xung quanh không thể át được tiếng cười thê lương của cô ta.
Lư Kim Quý run rẩy vì sợ hãi, toàn thân cô ta không ngừng run lên vì khiếp đảm.
Cô ta muốn bỏ chạy, nhưng lại chẳng còn chút sức lực nào, chỉ có thể mở to mắt nhìn Tiêu Nghệ từng bước tiến lại gần, mỗi bước chân như đạp thẳng vào tim cô ta, khiến cô ta không thở nổi.
“Cô… cô không phải đã…” Lư Kim Quý lắp bắp, môi run rẩy, không thể thốt ra một câu hoàn chỉnh.
“Không phải tôi đã rời khỏi Thượng Hải rồi sao? Thậm chí còn chết trong một ngôi làng hẻo lánh, đúng không?” Tiêu Nghệ đột ngột ngồi thụp xuống, một tay siết chặt cổ Lư Kim Quý, ánh mắt tràn đầy thù hận như muốn nuốt chửng cô ta.
“Khụ khụ…” Lư Kim Quý bị siết cổ đến mức không thở nổi, mặt đỏ bừng, tay cô ta vô lực cố gắng cào cấu cánh tay Tiêu Nghệ.
“Có bất ngờ không? Có thấy vui không? Tôi nói cho cô biết, tôi không chỉ sống sót mà còn quay trở lại đây! Tôi sống chỉ với một mục đích duy nhất, đó là tự tay giết chết cô, để báo thù cho chính mình!”
Giọng của Tiêu Nghệ vang lên như từ địa ngục, mang theo hơi lạnh thấu xương.
Lư Kim Quý hoảng sợ nhìn Tiêu Nghệ, đôi mắt từng trong sáng và dịu dàng nay đã trở nên lạnh lùng và độc ác, ánh mắt như con rắn độc đang nhìn chằm chằm vào cô ta, khiến cô ta lạnh toát cả người.
“Cô… cô làm sao mà biết được…”
“Cô muốn hỏi tôi làm sao biết được những việc tốt mà cô đã làm, đúng không?” Tiêu Nghệ cười lạnh, buông tay ra, đứng dậy, nhìn xuống Lư Kim Quý đang nằm trên mặt đất.
Ánh mắt cô ta đầy khinh thường và chế giễu, “Lư Kim Quý, cô thật sự nghĩ rằng những gì mình làm là hoàn hảo không tì vết sao? Cô thật sự nghĩ rằng sau khi khiến tôi thê thảm đến mức này, tôi sẽ bỏ qua cho cô sao?”
Lư Kim Quý kinh hoàng nhìn Tiêu Nghệ, như thể lần đầu tiên nhận ra con người này.
Năm xưa, Tiêu Nghệ là một cô gái miền Bắc, là nhân vật nổi bật của khoa Kinh tế, tài năng xuất chúng, đối xử chân thành và rộng rãi với mọi người.
Là chủ tịch hội sinh viên của khoa, dù vào đại học nhờ chính sách công nông binh, nhưng với kiến thức thật sự, cô ấy có tương lai rộng mở.
Còn Lư Kim Quý, dù thi vào bằng điểm số nhưng chỉ là một người đến từ một vùng quê nhỏ, ở một nơi đầy rẫy những nhân tài như Đại học Phục Đán, cô ta chẳng có gì nổi bật.
Tiêu Nghệ tình cờ đọc được một bài viết của cô ta, tán thưởng “tài năng” của cô ta, đưa tay ra giúp đỡ, khuyến khích và hướng dẫn cô ta thay đổi lối viết khẩu hiệu thô kệch trên các tấm áp phích.
Cô ấy còn dạy cô ta rằng viết bài cần có “tình” hoặc “cảm xúc” để kích thích sự đồng cảm, giới thiệu cô ta đăng bài, thậm chí không ngại chia sẻ tài nguyên và mối quan hệ của mình.
Lúc đầu, Lư Kim Quý còn cảm kích Tiêu Nghệ, nhưng sau này, khi thấy Tiêu Nghệ thành công rực rỡ, bài viết liên tục được đăng trên các tờ báo,
cô ta bắt đầu ghen tỵ, bắt đầu bắt chước các tác phẩm của Tiêu Nghệ với tham vọng vượt qua cô ấy.
Tiêu Nghệ phát hiện ra Lư Kim Quý bắt chước và sao chép phong cách viết của mình, nhưng thay vì vạch trần cô ta, Tiêu Nghệ lại cho rằng Lư Kim Quý có tài năng và tận tâm hướng dẫn cô ta.
Nhưng Lư Kim Quý nhận ra rằng mình không thể vượt qua Tiêu Nghệ. Bài viết của hai người tương tự nhau, nhưng khi có Tiêu Nghệ, báo và tạp chí sẽ không đăng bài của cô ta.
Hơn nữa, cái cách mà Tiêu Nghệ được mọi người yêu mến, như một thần tượng, chính là điều mà Lư Kim Quý từng được hưởng thụ trong những cuộc vận động lớn.
Càng nhìn, Lư Kim Quý càng cảm thấy khó chịu. Cô ta cho rằng việc Tiêu Nghệ nâng đỡ và giúp đỡ mình chỉ là để khoe khoang, để làm nổi bật sự “tầm thường” của cô ta, dù rõ ràng bài viết của cô ta không hề thua kém Tiêu Nghệ.
Dù vẫn tiếp nhận sự giúp đỡ của Tiêu Nghệ, nhưng trong lòng Lư Kim Quý không thể kìm nén được ý định làm sao để kéo Tiêu Nghệ xuống, để thay thế cô ấy.
Và rồi, cơ hội đó thực sự đã đến…
Ký ức xa xôi nhưng lại quá gần… Tiếng la hét của những người xung quanh và gương mặt của Tiêu Nghệ không ngừng hiện lên trước mắt Lư Kim Quý, khiến cô ta sợ hãi, đau đớn và phẫn nộ.
“Nghe tôi giải thích… cô…” Lư Kim Quý cố gắng nói, hy vọng tìm được cơ hội tự cứu mình.
“Lư Kim Quý, cô sẽ chết một cách thê thảm!!!”
Lư Kim Quý cảm thấy ý thức của mình đang dần rời xa, cô ta muốn hét lên, nhưng không thể phát ra bất kỳ âm thanh nào, chỉ có thể trơ mắt nhìn người phụ nữ đó, không, phải là người điên đó, từng nhát từng nhát đâm con dao vào cơ thể mình.
Máu đỏ tươi nhuộm đẫm quần áo cô ta, loang lổ trên mặt đất, và cả trên khuôn mặt bị thù hận vặn vẹo của Tiêu Nghệ.
“Chết đi! Chết đi! Cô chết đi…”
Mỗi nhát dao, Tiêu Nghệ đều hét lên một tiếng, như muốn trút hết mọi căm hận đã dồn nén suốt bao năm.
Mọi người xung quanh ngày càng nhiều, nhưng không ai dám tiến lên ngăn cản.
Họ đều bị cảnh tượng đẫm máu này làm cho kinh hãi, chỉ biết đứng đó mà nhìn, nhìn một mạng sống trẻ tuổi đang dần trôi qua trước mắt.
Chỉ đến khi con dao trong tay Tiêu Nghệ rơi xuống đất, phát ra âm thanh trong trẻo, mọi người mới như bừng tỉnh khỏi cơn ác mộng.
Hai người đàn ông trẻ lao tới, hợp sức khống chế Tiêu Nghệ, ghì chặt cô ta xuống đất.
“Giết người rồi! Mau báo cảnh sát!”
“Cứu thương! Gọi cứu thương mau!”
Cuối cùng, có người phản ứng lại, bắt đầu gọi điện báo cảnh sát và cứu thương.
Nhưng tất cả đã quá muộn.
Lư Kim Quý nằm trong vũng máu, đã không còn hơi thở.
Gương mặt cô ta vốn còn đầy vẻ không cam lòng và hơi sưng phù, lúc này lại vặn vẹo vì sợ hãi và bất mãn.
Có lẽ đến lúc chết, cô ta cũng không ngờ mình lại có kết cục thê thảm như thế này.
Tiêu Nghệ bị hai người đàn ông đè chặt xuống đất, không thể cử động.
Nhưng cô ta chẳng hề sợ hãi, cũng không giãy giụa, chỉ lạnh lùng nhìn mọi thứ xung quanh, khóe miệng còn nở một nụ cười kỳ lạ.
Ánh mắt cô ta xuyên qua đám người hỗn loạn, nhìn về phía một góc xa xa.
Ở đó, một người đàn ông trung niên thấp bé, mặc bộ đồ Lê-nin cũ kỹ, khuôn mặt lạnh lùng, ánh mắt sắc bén như chim ưng, đang đứng.
Bốn mắt chạm nhau, trong đôi mắt đục ngầu của Tiêu Nghệ thoáng hiện lên sự thanh thản và giải thoát.
Cô ta nhìn người đàn ông đó, nở một nụ cười tuyệt vọng nhưng bình thản.
Rồi từ từ nhắm mắt lại, cam chịu số phận.
Người đàn ông thấy vậy, sau khi xác nhận rằng bác sĩ đã tuyên bố Lư Kim Quý tử vong tại chỗ, liền quay người rời đi.

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!