“Cô bắt ai, người đó khai gì thì liên quan gì đến tôi?” Lư Kim Quý bình tĩnh lại, khinh khỉnh cười.
Cô ta chậm rãi cầm tách trà lên, dùng nắp chén gạt lá trà trên mặt nước.
“Cô còn không lo suy nghĩ giải quyết cái đống bầy hầy mà ông bố cô bầy ra đi chạy đến chỗ tôi khoe khoang làm gì, cô không lo cho sống chết bố cô à?”
Sở Hồng Ngọc cũng không tức giận chỉ cười khẽ, hai mắt sáng bừng lạnh lẽo không thể diễn tả bằng lời.
“Chủ tịch Lư, bố tôi trong sạch, mà cô cũng đừng vội vàng phủi phui thế. Nói cho cô biết tối qua tôi đã bắt được Đinh Lan rồi, cô ta cũng đã khai hết mọi chuyện, bao gồm cả việc… Cô sai cô ta dán tờ rơi vu oan tôi.”
Sở Hồng Ngọc cố tình kéo dài giọng, hai mắt sắc sảo nhìn chằm chằm Lư Kim Quý, quan sát từng biểu cảm thay đổi trên mặt cô ta.
Biểu cảm trên mặt Lư Kim Quý thay đổi nhẹ.
Nhưng cô ta điều chỉnh biểu cảm cực nhanh, lạnh lùng cười nói: “Sở Hồng Ngọc cô đừng có vu oan giá họa! Đinh Lan là loại người như nào chẳng lẽ cô không biết? Cô ta vì tiền việc gì cũng dám làm, chẳng lẽ cô ta nói gì cô cũng tin?”
Hai con mắt sưng sưng của Lư Kim Quý tỏ ra khinh bỉ như thể đang nhìn một tên hề ngu si nhảy nhót.
“Cô đừng quên cả khoa biết quan hệ giữa hai người tệ đến mức nào, đừng để đến lúc tự chuốc lấy họa, tự bê đá đập chân mình.”
Lư Kim Quý nhếch môi mỉa mai như thể đã biết được hết chiêu trò của Sở Hồng Ngọc.
Sở Hồng Ngọc nhẹ nhàng nói: “Chủ tịch Lư không cần lo lắng cho tôi. Nhà trường chỉ muốn xử lý nghiêm những ai dán tờ rơi bừa bãi, mang phong trào sai trái vào trường, còn giờ thì…”
“Cô nghĩ nếu tôi giao cả người và vật chứng cho nhà trường thì liệu chiếc ghế chủ tịch Hội sinh viên của cô còn ngồi vững được không?”
“Cô dọa tôi? Cô làm được chắc?” Lư Kim Quý khinh bỉ cười cợt.
“Dọa? Chủ tịch Lư biết đùa, tôi đâu dám dọa cô?” Sở Hồng Ngọc khẽ cười.
Giọng nói cô lại lạnh lùng: “Tôi chỉ nghĩ rằng một cán bộ sinh viên ‘đức hạnh cao quý’ như cô nếu để mọi người biết cô đứng sau tất cả chuyện này thì họ sẽ nghĩ thế nào.”
Sở Hông Ngọc đến cửa thì dừng lại, không quay đầu nói: “Cô tự lo cho mình đi.”
Nói xong cô đi thẳng ra khỏi phòng Hội sinh viên.
Sở Hồng Ngọc đi rồi nụ cười giả tạo trên mặt Lư Kim Quý biến mất.
Cô ta tức giận ném tách trà trong tay xuống đất, tách trà tinh xảo vỡ tan tành, nước trà nóng bắn vào mu bàn chân cô ta cũng không quan tâm.
“Sở Hồng Ngọc, cô nghĩ cô đấu lại tôi chắc? Cứ chờ đó!” Lư Kim Quý nghiến răng nghiến lợi gầm gừ, hai mắt ngập tràn thù hận.
Nghe thấy tiếng đổ vỡ Trương Hồng Mai rụt rè đẩy cửa đi vào, thấy đồng bừa bộn trên sàn nhà thì sợ hãi không dám thở mạnh.
“Chủ, chủ tịch Lư, chị sao vậy?”
“Cô còn hỏi tôi làm sao?” Lư Kim Quý quay ngoắt lại, hai mắt sưng húp nhìn chằm chằm Trương Hồng Mai.
“Tôi đã dặn cô thế nào hả? Có chút việc ấy mà cô làm không xong, tôi còn giữ cô lại làm gì nữa!”
Trương Hồng Mai bị thái độ Lư Kim Quý làm giật mình, cô ta vội vàng nịnh nọt: “Chủ tịch Lư, chị đừng giận mà, em… Lần sau em sẽ chú ý.”
“Còn cả con ngu Đinh Lan kia nữa! Nửa đêm dán tờ rơi mà cũng để bị bắt được! Nó nghĩ nó đang đi phát tờ rơi quảng cáo chắc? Lại còn dám nói tôi chỉ đạo nó?!” Lư Kim Quý tức giận gào thét, ngực phập phồng hổn hển mắng chửi chứ như sắp không chịu nổi nữa mà lăn đùng ra ngất.
“Em… Em cũng không ngờ nó ngu như thế… Em cũng không biết nó dám phản bội chúng ta!” Trương Hồng Mai lí nhí biện hộ.
“Không biế? Tôi thấy cô cũng ngu như cô ta!” Lư Kim Quý hầm hừ.
Cô ta lạnh lùng nói: “Bây giờ cô đến phòng giáo vụ nói Đinh Lan với Sở Hồng Ngọc có mâu thuẫn từ trước, Đinh Lan ghen tỵ với nhan sắc và gia thế Sở Hồng Ngọc nên tất cả những việc Đinh Lan làm là do chủ ý của nó!”
Cô ta muốn gạt mình và Hội sinh viên ra khỏi chuyện này.
Dù sao thì đây không phải lần đầu cô ta đẩy người dưới trướng ra chịu tội thay.