Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Sau Khi Tái Sinh, Ta Kết Hôn Lần Nữa - Ninh Tú Phân

Trần Thần ngẩn ngơ, trong đầu hiện lên một câu… Chị dâu nhỏ cười, sống chết khó đoán!
Một giây sau, Ninh Tú Phân cúi đầu cười khẩy với dì ba Vương đang tức giận lại vừa hoảng sợ: “Nào, gào to hơn đi, bà đã nói tôi đánh người, đương nhiên tôi phải thực hiện mong muốn của bà rồi.”
Cô cởi giày ra, cầm đế giày đánh “Bộp, bộp” lên miệng dì ba Vương!
Cô không quan tâm tới lời vu khống là người đàn bà dâm đãng gì đó, nhưng Trần Thần có lòng tốt bảo vệ cô đi về, không có lý do gì cậu ấy lại phải chịu ấm ức như thế.
Nếu không, sao sau này cô còn để Trần Thần làm vệ sĩ được nữa!
Hơn nữa, mấy tháng trước cô đã muốn làm như thế, nhưng ngại có Vinh Cẩm Thiêm, không muốn gây phiền phức cho anh.
Chỉ là bây giờ anh sắp về thủ đô, vợ chưa cưới cũng sắp đến, cô không cần kiêng dè nữa.
Ninh Tú Phân cúi xuống, tự giễu cắn môi dưới, tay cầm giày đánh người càng dùng sức hơn.
“Hu hu… Cứu mạng… Hu hu… Cứu…” Dì ba Vương cố gắng giãy dụa.
Mặc dù Ninh Tú Phân gầy nhưng vẫn còn trẻ tuổi, gần đây được ăn ngon nửa năm, lại làm việc chăm chỉ nên khỏe hơn bà ta.
Bà ta nghĩ mãi không rõ, Ninh Tú Phân là gái thành phố da mặt mỏng, lần trước bị bà ta ôm đùi kêu khóc om sòm đã không dám làm gì!
Sao hôm nay lại dám ra tay đánh người thế?
Bà ta nào biết được sau khi Ninh Tú Phân trùng sinh đã đấu trí đấu dũng với đám người Đường Trân Trân, tiếp thu ý nghĩa sâu xa của từ “Nổi điên”…
Đôi khi, thay vì làm tổn thương mình thì công kích người khác sẽ tốt hơn. Không phải chỉ là khóc lóc om sòm à, làm như không ai biết vậy.
Dù sao thời đại này ở nông thôn không hề có cái gọi là pháp trị, phụ nữ đánh nhau mà thôi, không đánh chết là được!
Dì ba Vương bị đánh đến kêu bố gọi mẹ, người dân xung quanh thấy Ninh Tú Phân ra tay độc ác thì sợ, quên cả ngăn cản.
Trần Thần vịn xe trợn mắt há mồm… Đúng là rất đáng sợ!
Chị dâu nhỏ trông dịu dàng mềm mại như con thỏ.
Nhưng vừa ra tay lại giống như lúc đội trường trừng phạt người khác, tướng phu thê, tướng phu thê đó…
“Có chuyện gì thế, lại tụ tập đánh nhau?” Tiếng quát lạnh lùng nghiêm túc chợt vang lên.
Đám người vô thức nhìn về phía cách đó không xa, chính là phó bí thư Lý Diên của đại đội công xã dẫn mấy Vệ Binh Đỏ đến đây.
Mọi người giật nảy mình, ôi? Đã mấy tháng rồi không nhìn thấy bọn họ!
Lý Diên nhìn thấy người đánh là Ninh Tú Phân, gương mặt chữ Quốc của anh ấy ngớ ra, sau đó nhìn đám người xung quanh: “Mọi người đứng ngây ra đó làm gì, mau tách người ra đi.”
Cuối cùng mấy bác gái, thiếu phụ trong thôn phản ứng lại, muốn đi lên ngăn cản.
Nhưng Ninh Tú Phân lại thả lỏng tay, đẩy dì ba Vương xuống đất.
Cô đưa tay chỉnh lại đầu tóc rối bời, mấp máy môi: “Sao nào, phụ nữ trong thôn túm tóc đánh nhau còn làm phiền đến phó bí thư đại đội à?”
Hôm nay cô mượn tiếng người phụ nữ đanh đá này đánh nhau trong thôn thành như thế, để cô xem còn ai dám lắm mồm không.
Lý Diên thấy cô đâm chọt, nhíu mày: “Ninh Tú Phân, đầu tiên, tôi đến đây không phải vì cô. Tiếp theo, hành vi đánh người của cô không đúng, cô có chút tư tưởng giác ngộ nào của thanh niên trí thức không?”
Sao cô vừa mới gả cho phần tử cải tạo kia hơn nửa năm đã đanh đá thành dạng này rồi, nghe nói lần trước còn đánh Đường Trân Trân bị thương.
Rõ ràng Ninh Tú Phân mà anh ấy biết là người vừa dịu dàng lại thẹn thùng hướng nội, không tranh giành lại rất nghe lời.
“Hu hu… Phó bí thư Lý, cậu phải phân xử cho tôi, kẻ dâm đãng này và tình nhân của cô ta muốn giết người diệt khẩu, cô ta phải trả tiền cho tôi đi khám bác sĩ!”
Dì ba Vương bị Ninh Tú Phân tát sưng miệng, nức nở ôm đùi của Lý Diên.
Cơn giận của Trần Thần vốn đã tắt lại bùng lên: “Bà già này lại nói bậy, đưa cô ấy về thôn là có gian tình, vậy tôi đứng cạnh bà có phải mới vừa chui ra khỏi chăn với bà không?”
Mọi người nhìn gương mặt già nua đỏ chót của dì bà Vương: “…”
Cậu thanh niên này không cần thương địch một vạn, hại mình tám trăm như thế.
Lý Diên ngẩng đầu lên nhìn cậu ấy, lại ngây ra: “Anh chính là… Cán bộ Trần công tác trong tổ thanh tra tư tưởng à?”
Trần Thần gật đầu, lúng túng ho khẽ một tiếng: “Đồng chí Lý Diên, chào anh.”
Lý Diên nhìn Ninh Tú Phân với ánh mắt phức tạp, sao Ninh Tú Phân lại quen với cán bộ ở tỉnh?
Nhưng anh ấy vẫn biết điều ra hiệu cho nhân viên công tác đại đội đeo băng tay đỏ kéo dì ba Vương ra.
“Dì ba Vương, đây là cán bộ lãnh đạo làm việc trong tổ thanh tra tư tưởng ở tỉnh… Đồng chí Trần Thần. Bà tùy tiện vu oan người khác sẽ bị phê bình đấy!”
Anh ấy làm việc trong thôn nhiều năm, biết phải đối phó với người đàn bà đanh đá trong thôn hở tí là kêu trời kêu đất, thích ôm đùi người khác này như thế nào.
Dì ba Vương nghe xong, hả, tổ công tác thanh tra tư tưởng ở tỉnh à? Chẳng phải đây là chức to sao? Bà ta không bị nhốt vào chuồng bò đưa đi diễu phố chứ?
Bà ta vội thả lỏng tay ra, chột dạ khàn giọng nói: “Tôi… Tôi… Tôi không biết, dù sao tôi thấy Ninh Tú Phân… Hai người bọn họ lén lút.”
Trần Thần thấy thế, hừ nói: “Tôi là cán bộ của đội thanh tra tư tưởng, đưa người dân cần giúp đỡ về thôn mấy lần là trở thành lén lút à?”
“Tôi… Tôi… Không biết!” Dì ba Vương bị dọa cúi thấp mặt bị sưng thành đầu heo của mình, cầm cỏ cho lợn rồi nhếch nhác chạy đi.
Mặc dù dân quê ai cũng nhiều chuyện, thích hóng hớt, nhưng bọn họ bị mấy Vệ Binh Đỏ xua đuổi nên chỉ có thể giải tán như chim thú.
“Cảm ơn.” Cuối cùng Trần Thần khẽ thở ra.
Lý Diên gật đầu: “Đồng chí Trần Thần khách sáo rồi.”
Anh ấy nói xong nhìn về phía Ninh Tú Phân: “Ninh Tú Phân, cô cũng đã ở đây thì theo chúng tôi đến hiện trường đi.”
Ninh Tú Phân ngẩn ra, hiện trường? Hiện trường gì?
Cô có dự cảm xấu, nhíu mày: “Cán bộ Lý, vì sao anh lại đến thôn chúng tôi?”
Có lẽ Lý Diên không muốn nhìn thấy cô, lại có Hội nghị lần thứ mười ba cho nên đã hơn hai tháng anh ấy không đến thôn. Lần này, anh ấy đến có lẽ có chuyện không hay.
Hơn nữa, khi cô nhìn thấy một nam thanh niên trí thức mặt như màu đất, run lẩy bẩy đứng cạnh Lý Diên, trước kia bọn họ ở cùng tiểu đội.
Lý Diên nhìn Ninh Tú Phân với vẻ phức tạp: “Có người báo cáo chồng cô… Vinh Cẩm Thiêm có tư tưởng cải tạo không triệt để, đang phản công, tấn công thanh niên trí thức xuống nông thôn, vậy là phạm tội.”
Thoáng chốc, ánh mắt Trần Thần trở nên âm trầm: “Mấy người…”
“Khoan đã, chúng ta đi đến xem tình hình như thế nào.” Ninh Tú Phân đè cánh tay Trần Thần lại, ngăn cản cậu ấy nổi giận.
Lúc này, Trần Thần mới hít sâu một hơi, áp chế cơn giận, ôm bao lớn bao nhỏ đặt lên đầu xe đạp hai mươi tám sườn ngang.
Cậu ấy mỉa mai nói: “Được thôi, bây giờ chúng ta đến hiện trường xem chuyện gì xảy ra.”
Lý Diên nhíu mày, anh ấy cảm thấy thái độ của cán bộ Trần này rất kỳ lạ, khác hẳn lần trước cậu ấy đến.
Anh ấy không hỏi nhiều, quay người nhìn thấy ông bí thư chi bộ chạy đến: “Ông bí thư chi bộ, ông dẫn chúng tôi đi đi.”
Ông bí thư chi bộ nhìn thoáng qua Ninh Tú Phân, thở dài một hơi, dẫn đám người đi vào trong thôn.
Đi một lúc, khi đến rừng cây ăn quả dưới chân núi Đại Thanh.
Lại mơ hồ nghe thấy tiếng kêu đau đớn của một người đàn ông: “Đau quá… Đau quá… Cứu mạng… Cứu… Cứu mạng…”
Nam thanh niên trí thức đi cạnh Lý Diên chỉ vào dưới rừng cây, run rẩy nói: “Ở… Ở đây, tên họ Vinh đánh người ở đây.”
Hơn nữa, anh ta còn run rẩy không dám đi qua đó.
Ninh Tú Phân thấy thế vội đi vào rừng cây ăn quả, những người khác sững sờ, đi theo.
Ninh Tú Phân đi vào rừng cây đã nhìn thấy bóng dáng lạnh lùng của Vinh Cẩm Thiêm đứng dưới tàng cây.
Mặt anh lạnh lùng nhìn chằm chằm vào hai người nằm trên đất.
“Vinh Cẩm Thiêm!” Ninh Tú Phân vội chạy về phía anh.

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!