Vinh Cẩm Thiêm vô cảm nhìn bọn họ: “Được thôi.”
Sau đó, anh mở cửa, ra ngoài sân với Vương Kiến Hoa.
…
Trên đường lớn trong huyện, Trần Thần vừa đạp xe vừa nói.
“Chị dâu nhỏ, cô bị mấy người trong chợ theo dõi đó. Chú Liễu kia không phải là người tốt lành gì đâu.”
Cậu ấy vừa đến chợ, dựa vào sự nhạy cảm khi từng làm lính trinh sát nên cậu ấy phát hiện có người nhìn Ninh Tú Phân chằm chằm.
Ninh Tú Phân mở to đôi mắt đen nhánh, nở nụ cười như biết rõ mọi thứ: “Tôi cũng đoán được rồi, nhưng người đó không ra tay với tôi đâu.”
Ở thời đại này, có ai dám buôn đồ cổ mà lại là người tầm thường đâu?
Người làm ăn sao có thể dễ dàng tin người được, một là phải có quan hệ, hai là phải có tiền, ha ha.
Giao dịch trị giá một trăm năm mươi tệ, đã là giao dịch lớn nhất trong chợ đồ cũ rồi, chắc chắn tin tức đã lan truyền ra bên ngoài từ lâu.
Chợ đen có quy tắc của chợ đen, sẽ không ai ra tay trong chợ đen, nhưng không đồng nghĩa với việc ra ngoài sẽ không bị cướp.
Đó là lí do vì sao cô gọi Trần Thần tới đây… Cấp dưới cũ của Vinh Cẩm Thiêm, bản lĩnh chắc chắn là được.
Nhưng bây giờ có lẽ chú Liễu đang kiêng dè ông Đường sau lưng cô, bây giờ lại còn có Trần Thần nữa, chắc tạm thời sẽ không ra tay với cô.
Khuôn mặt nhỏ của Ninh Tú Phân bị gió thổi lạnh ngắt, cô che chiếc túi vải rách rưới mình cầm theo, tâm trạng rất tốt.
Tận một trăm năm mươi tệ!
Cô phải bán lâm sản hai, ba tháng mới có được số tiền này, vậy mà bây giờ chỉ trong một buổi sáng cô đã kiếm đủ.
Điều quan trọng nhất là cô đã làm quen với con buôn đồ cổ trong chợ đen, thăm dò giá thị trường của ngành này, coi như bước đầu nhập môn!
Tuy rằng việc này nguy hiểm, nhất là vào thời kỳ hỗn loạn trước năm 1983 khi toàn quốc thắt chặt an ninh.
Nhưng đã là việc làm ăn thì làm gì có cái gì không nguy hiểm?
Cô đã biết được cái gì gọi là liều thì ăn nhiều, không liều thì ăn ít sau khi bắt đầu mua bán lâm sản.
Bây giờ cánh cửa đến thế giới mới đã mở ra, cô bắt đầu có cảm giác phấn khích khi chơi trò mạo hiểm.
Trần Thần lầm bầm: “Hôm nay cô gặp chuyện này, tôi phải báo cáo với đội trưởng.”
Ninh Tú Phân cười gật đầu: “Ừ.”
Trần Thần vừa đạp xe bên cạnh vừa nghi ngờ nói: “Chị dâu nhỏ, tôi có chuyện về đội trưởng muốn nói cho cô biết, nhưng cô nghe rồi đừng tức giận nhé.”
Ninh Tú Phân nghe thế thì tò mò cười nói: “Chuyện gì thế?”
Bí mật liên quan đến Vinh Cẩm Thiêm sao? Cô rất tò mò.
Trần Thần nói: “Trước đây đội trưởng từng có đối tượng đính hôn ở thủ đô, cô ta muốn đến nơi này một chuyến.”
Nụ cười trên mặt Ninh Tú Phân cứng lại: “…”
Gió mùa đông lạnh lẽo lướt qua gò má cô, cô hơi sững sờ và mờ mịt.
Cô nên phản ứng thế nào đây?
Cô cũng không biết nữa, còn tới một năm rưỡi nữa cô mới có thể lãnh giấy ly hôn với anh.
Nếu như anh có đối tượng sớm thế thì chẳng phải không còn ý nghĩa gì nữa sao, lẽ nào cô nên đi lãnh giấy ly hôn sớm với Vinh Cẩm Thiêm?
Trần Thần hơi lúng túng ho nhẹ: “Chuyện này, tôi vẫn chưa nói với đội trưởng, lần trước quên nói với anh ấy.”
Tin này chính là tin quan trọng mà lần trước cậu ấy quên nói với đội trưởng.
Nếu chị dâu biết chuyện này rồi thì biết đâu đội trưởng sẽ không tức giận vì cậu ấy “quên” chuyện này.
Tuy đội trưởng nghi ngờ lai lịch và gia cảnh của chị dâu, nhưng cậu ấy nhận ra đội trưởng rất quan tâm đến chị dâu.
Nếu lai lịch của Ninh Tú Phân không có vấn đề gì, thời đại này không dễ nhắc tới việc ly hôn, vậy thì cô chính là chị dâu thật rồi.
Trần Thần âm thầm suy tính cho bản thân mình.
Ninh Tú Phân “Ừm” một tiếng, siết khăn quàng cổ của mình, vùi mặt vào trong khăn.
Không biết vì sao cô cảm thấy gió chiều hơi lạnh, lạnh đến thấu xương.
Vì thế cô muốn trả Vinh Cẩm Thiêm lại cho cô gái ở thủ đô kia.
Ninh Tú Phân cúi xuống, vô cảm nghĩ.
Trần Thần thấy người sau lưng yên lặng quá nên cậu ấy hơi bất an.
Trần Thần ho khan: “Khụ khụ, thật ra đối tượng đính hôn ở thủ đô của đội trưởng…”
“Dừng xe đi.” Ninh Tú Phân bỗng ngắt lời cậu ấy, giọng nói của cô vừa lạnh lùng vừa cứng rắn
Trần Thần sững sờ, vội phanh xe, quay đầu nhìn cô đầy bất an.
Nhưng cậu ấy thấy cô nhảy khỏi xe, chạy đến một cửa hàng quốc doanh, chỉ bỏ lại một câu: “Tôi đi mua chút đồ Tết, anh đợi tôi một lát.”
Cô chẳng muốn biết chuyện về Vinh Cẩm Thiêm và cô gái ở thủ đô kia chút nào.
Trần Thần ngạc nhiên, gãi đầu. Cậu ấy hơi thấp thỏm, chẳng lẽ chị dâu tức giận sao?
Ninh Tú Phân vào trong cửa hàng quốc doanh mua rất nhiều đồ, cầm theo túi lớn túi nhỏ đi ra ngồi sau lưng Trần Thần.
Trần Thần thấy tâm trạng cô khá tốt, vẫn nói chuyện như thường thì thở phào nhẹ nhõm.
Có vẻ chị dâu cũng không quan tâm lắm, chắc đội trưởng cũng không tức giận vì cậu ấy nói chuyện này với chị dâu trước đâu.
Cậu ấy chở Ninh Tú Phân tới cửa thôn, lúc này mặt trời bắt đầu lặn.
Ninh Tú Phân xuống xe: “Anh về đi, không thì muộn quá, đường không an toàn.”
Giờ đang là lúc xã hội chuyển hình, an ninh rất tệ, dù Trần Thần giỏi đến cỡ nào thì cũng khó tránh khỏi nguy hiểm khi bị vây hội đồng.
Sao Trần Thần chịu để cô đi về một mình, chặn đường lại: “Không sao, tôi vẫn phải đưa cô đi hết đoạn đường này. Tôi còn chút chuyện phải nói với đội trưởng nữa.”
Không nói đến Ninh Tú Phân đang cầm túi lớn, túi nhỏ trên tay thì cậu ấy cũng muốn nói chuyện có người ở thủ đô muốn tìm đội trưởng cho anh.
Ninh Tú Phân hơi do dự, nhưng cô còn chưa mở miệng thì đã nghe một giọng nói chanh chua vang lên: “Trời, không biết con gái nhà ai không biết xấu hổ, đứng đây dây dưa với tình nhân.”
Ninh Tú Phân quay đầu lại, thấy một người phụ nữ trung niên gầy gò cõng rơm đang đi về thôn, vừa đi vừa nhìn mình và Trần Thần với ánh mắt khinh bỉ.
“Dì ba Vương, bà nói nhảm nhí gì thế!” Ninh Tú Phân lạnh lùng nói.
Người phụ nữ chua ngoa đánh đá này chính là người mà nửa năm trước nghe lời sai khiến của Đường Trân Trân đi cướp phiếu lương thực và phiếu vải mà Vinh Cẩm Thiêm săn lợn rừng đổi được.
Nguyên nhân là vì bẫy mà đám lợn rừng đó rơi vào do bố bà ta đặt.
Thật ra những con lợn rừng đó bị chết dưới dao của Vinh Cẩm Thiêm, bẫy không hề có tác dụng gì cả.
Nhưng vì lúc đó Vinh Cẩm Thiêm còn đang là “Đối tượng cải tạo” được đặc biệt quan tâm, không muốn nhiều người chú ý đến nên mới dẫn đám heo rừng tới bẫy.
Ai ngờ người đàn bà chua ngoa đánh đá này ôm chân cô khóc lóc om sòm, nhờ chị Mãn Hoa ra mặt mới trị được dì ba Vương.
Dì ba Vương khinh bỉ nói Ninh Tú Phân: “Đừng tưởng tôi không thấy. Lần trước nửa đêm cô cũng được tên nhân tình này đèo về. Đồ hư hỏng không tuân thủ tam tòng tứ đức, nếu là trước giải phóng thì bị nhốt lồng heo thả trôi sông rồi!”
Trần Thần bị chọc tức, đẩy chiếc xe đạp lên lý luận với bà ta: “Bà câm miệng đi, bà thấy gì hả. Lần trước lúc bà thấy tôi đưa chị dâu về, thì đội… Đồng chí Vinh Cẩm Thiêm cũng có mặt ở đó!”
Từ trước tới nay cậu ấy chưa từng gặp người đàn bà nào chua ngoa như thế này, dám đổ oan cho cậu ấy và chị dâu à!
Cậu ấy là đàn ông, lại không sống ở nông thôn, còn chị dâu thì phải làm sao đây?
Dì ba Vương thấy cậu ấy cao to, sợ hết hồn, chân tay rụng rời: “A!”
Bà ta ngã xuống đất.
Dì ba Vương hoàn hồn lại, vừa tức vừa uất ức vung rơm trên lưng mình xuống, lăn lộn gào khóc dưới đất.
“Trời ơi, con đàn bà hư hỏng Ninh Tú Phân và tình nhân của nó đánh người, có ai không, cứu tôi với!”
Trần Thần ngây ra, giật mình mắng: “Bà có bị điên không? Ai thèm đánh bà, bà tự té mà!”
Cậu ấy từng chiến bao nhiêu trận, nhưng chưa từng thấy kiểu tấn công của phụ nữ nông thôn, chua ngoa đanh đá, há mồm ra là vu khống người khác này!
Dì ba Vương thấy những thôn dân cách đó không xa đang tò mò đến đây.
Bà ta ôm chặt đùi Trần Thần, càng hét lớn hơn: “Tình nhân của Ninh Tú Phân muốn giết người diệt khẩu! Cứu tôi với!”
Con nhỏ Ninh Tú Phân giật hết phiếu lương thực và phiếu vải của mình, bà ta nhất định phải ép con đàn bà này và tên tình nhân của nó phun ra gấp một trăm lần!
“Bà… Bà… Đừng ngậm máu phun người!” Gân xanh trên trán Trần Thần cũng nổi lên.
Nếu bà ta là kẻ địch thì cậu ấy đã đạp một đạp lên ngực bà ta, lấy cái mạng chó của người đàn bà đanh đá này rồi!
Nhưng Ninh Tú Phân nói với Trần Thần: “Anh là cán bộ, là người văn minh, đừng quan tâm tới bà ta. Người đàn bà chua ngoa này đang lừa anh đó.”
Các bác gái nông thôn thì chỉ có mỗi chiêu này, một là khóc, hai là hét, ba là treo cổ, suốt ngày lăn lộn ra đất.
Trần Thần gật đầu: “Đúng, chúng ta là người văn minh, không so đo với người như thế…”
“Ầm!” Ninh Tú Phân bỗng nhiên thả hết đồ trên tay xuống, bước tới khom lưng thô bạo kéo dì ba Vương ra ngoài.
Dì ba Vương đâu ngờ cô dùng chiêu này!
Da đầu bà ta bị kéo đau điếng nhưng vẫn ôm chân Trần Thần không buông, giãy dụa rít gào: “A… Buông ra! Đồ dâm đãng! Đồ hư hỏng!”
Trần Thần trợn mắt há mồm: “…”
Không phải cô nói chúng ta là người văn minh sao?
Ninh Tú Phân kéo tóc dì ba Vương, ngẩng đầu nở nụ cười nhạt với anh ta: “Anh là người văn minh, không phải tôi, tôi cũng là một cô gái nông thôn chua ngoa đanh đá thôi!”