Ninh Tú Phân nhíu mày, cúi xuống nhìn đồng hồ trên tay mình, rồi ngẩng đầu lên, nhưng không thấy bóng dáng của Tra Mỹ Linh đâu nữa, chỉ còn dòng người tấp nập trước cổng ga tàu.
Cô xoa xoa mắt, chẳng lẽ mình nhìn nhầm?
Ninh Ninh, sao vậy? Chú Cửu nhìn cô ngẩn ngơ.
Ninh Tú Phân lắc đầu: “Thấy một người quen, nhưng không chắc là đúng người.”
Chú Cửu cười, gắp một miếng hủ tiếu ăn: “Không phải kẻ thù là được rồi.”
Ninh Tú Phân nghĩ một lúc: “Cũng không biết có phải kẻ thù không.”
Tra Mỹ Linh và anh trai cô vẫn chia tay như kiếp trước, nhưng Vinh Cẩm Thiêm đã là chồng cô, vậy Tra Mỹ Linh sẽ đi đâu?
Theo tính cách của anh trai cô, một thương nhân không nể nang ai, chắc chắn sẽ chia cắt và nuốt trọn nhà họ Tra.
Tra Mỹ Linh cũng sẽ không ngồi yên nhìn nhà họ Tra tan rã, sau này có trở thành kẻ thù hay không còn chưa biết.
Chú Cửu không để ý, uống ngụm trà cúc lạnh, cười khẩy: “Nếu là kẻ thù, chúng ta cũng không sợ, tất cả phản động đều là hổ giấy! Nhanh ăn đi, cô bé, ăn xong rồi chúng ta còn phải làm việc kiếm tiền!”
Ninh Tú Phân không nhịn được cười: “Đúng, tất cả phản động đều là hổ giấy! Chúng ta phải làm việc kiếm tiền, góp phần vào hiện đại hóa đất nước!”
Kệ đi, binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn.
Ninh Tú Phân và mọi người ăn xong, gặp Âu Minh Lãng, Hoa Tử Ca, Lương Hân cùng những người chở hàng, lại bận rộn một hồi, người lo thủ tục, người lo bốc xếp hàng hóa.
Đến chiều hôm sau, họ mới lên được chuyến tàu về Thượng Hải.
Ninh Tú Phân kiên quyết mang theo con dao phay mà chú Cửu tặng, cùng mọi người canh gác mấy toa xe đầy hàng điện tử và quần áo.
Thời buổi này, không ít người nhảy tàu để cướp bóc, cô không yên tâm.
Chém cô thì được, nhưng ăn cắp đồ của cô là sẽ bị cô chém!
Lô hàng này gần như đã dồn hết tiền mặt của mẹ cô cho và số vốn lưu động mà cô kiếm được, thậm chí còn vay thêm từ anh trai rẻ tiền của mình, là toàn bộ tài sản của cô!
Chú Cửu và một nhóm người làm việc ở nhà máy thép nhìn Ninh Tú Phân dựa vào những bao tải quần áo để ăn ngủ.
Họ không khỏi thán phục, cô gái này thật sự chịu khó.
Điều này càng củng cố quyết tâm của họ rằng theo chân cô gái nhỏ này sẽ có tiền đồ!
……
Ở phía khác, cũng có người lên cùng chuyến tàu với họ, chỉ là không ở cùng toa.
“Anderson, chúng ta nhất định phải đi chuyến tàu này sao? Trước đây đến nội địa Thượng Hải đều đi máy bay.” Tra Mỹ Linh ngồi trong toa giường nằm trên tàu, sắc mặt rất khó chịu.
Mặc dù đây là toa tàu tốt nhất, nhưng vào mùa hè, vẫn có mùi mồ hôi chua nồng từ người khác và mùi gà vịt.
Đó là từ những người mang gà vịt lên tàu.
Cô chỉ có thể ngồi gần cửa sổ để không bị nôn.
Anderson ngồi đối diện cô, ánh mắt quét qua những người xung quanh, cũng cảm nhận được ánh mắt của mọi người đều tập trung vào hai người họ.
Anh khẽ nhíu mày: “Tiểu thư Annie, hiện tại vé máy bay nội địa ít và quản lý nghiêm ngặt, lần này chúng ta vào nội địa không thể dùng mối quan hệ của nhà họ Ninh, rất khó mua vé, cô không muốn để đại thiếu gia biết cô vào nội địa, nên chỉ có thể đi tàu.”
Cách ăn mặc và cả ngoại hình Tiểu thư Annie và anh ta quá nổi bật ở nội địa bảo thủ này.
Anh ta đã cố gắng, thông qua các kênh đặc biệt, mua sáu vé giường nằm ở khoang này với giá cao, nếu không thì còn có người khác ngồi cùng khoang với họ.
Tiểu thư Annie đã quen sống xa hoa, làm sao có thể chịu được?
Thấy có người quen thói đến ngồi ké, Anderson kiên quyết đuổi tất cả những người muốn ngồi ké ở khoang giường nằm của họ.
“Anderson, tìm nhân viên tàu, tôi không muốn có những người không hiểu chuyện đến ngồi chung.” Tra Mỹ Linh bịt mũi, ngồi gần cửa sổ.
Gió từ tàu thổi vào mặt, có thể thổi bay những mùi khó chịu đó, giúp cô dễ chịu hơn một chút.
Anderson khẽ gật đầu, tìm nhân viên tàu, trình các vé đã mua, yêu cầu không cho phép người khác ngồi ké.
Xoay xở một lúc lâu, mọi chuyện mới yên ổn trở lại.
“Annie tiểu thư, xin lỗi.” Anderson có chút mệt mỏi ngồi xuống, nhưng vẫn cảm thấy áy náy.
Ai có thể ngờ rằng vị tiểu thư danh giá nhất Hương Cảng một thời lại phải đến nội địa chen chúc trên tàu hỏa?
Tra Mỹ Linh mặt không biểu cảm nhìn vào một vết bẩn trên khăn trải bàn: “Phượng hoàng rơi xuống cành cũng không bằng gà, ai bảo tôi lại có một người cha như vậy.”
Ở Hồng Kông, sau khi nhà họ Tra gặp chuyện, thái độ những người bạn thân thiết trước đây, từng người từng người thay đổi.
Nhất là sau khi biết cô đã hủy hôn với anh trai, họ chế giễu trước mặt cô, nói rằng danh hiệu tiểu thư số một Hương Cảng nên được trao cho người khác.
Những người từng tỏ ra thân thiết với cô, giờ lại yêu cầu cô giúp họ kết nối với Ninh Bỉnh Vũ thật là quá đáng!
Tra Mỹ Linh tự giễu cười lạnh một tiếng: “Dù đã chuẩn bị tâm lý, nhưng không ngờ cảm giác bị mọi người giẫm đạp lại khó chịu đến vậy.”
Anderson nhìn Tra Mỹ Linh, trầm giọng nói: “Mỹ Linh tiểu thư, mọi chuyện sẽ tốt đẹp hơn, phu nhân Ninh đã nói, dù cô không phải là cháu dâu trưởng của nhà họ Ninh, cũng không phải là bà chủ tương lai, nhưng vẫn là tiểu thư thứ sáu của nhà họ Ninh.”
Phu nhân Ninh để ủng hộ tiểu thư Annie, còn chưa yêu cầu cô giao lại viên ngọc bích, thứ vốn chỉ thuộc về bà chủ và người đứng đầu nhà họ Ninh.
Tra Mỹ Linh đưa tay chạm vào viên ngọc bích trên cổ, nhẹ nhàng nói: “Mẹ nuôi là người tốt, nhưng như thế không đủ… Tôi không phải là vợ của anh trai, sau này nếu mẹ nuôi không còn, tôi sẽ chẳng là gì cả.”
Cô ngừng lại, nhìn ra ngoài cửa sổ về phía nhà ga đang lùi xa: “Từ khi còn là thiếu nữ, tôi đã cẩn thận để làm vị hôn thê của đại thiếu gia nhà họ Ninh, chịu bao nhiêu tủi hổ, giờ bảo tôi làm sao cam lòng?”
Anderson: “Annie tiểu thư…”
Cô ngừng lại một lát: “Tình cha con là giả dối, ông ấy chỉ coi trọng người vợ hai, từ nhỏ đã coi tôi là công cụ. Tình vợ chồng cũng là giả dối, anh trai chưa từng thực sự yêu tôi, cưới tôi chỉ để củng cố gia tộc.” Tra Mỹ Linh nói nhẹ nhàng.
Tra Mỹ Linh xoay xoay chiếc nhẫn hồng ngọc to lớn đính ước với Ninh Bỉnh Vũ trên tay: “Nhưng anh trai đã dạy tôi, chỉ có tiền và quyền lực gia tộc là thật.”
Tra Mỹ Linh nhẹ nhàng chỉnh lại mái tóc tinh tế, khuôn mặt kiều diễm quyến rũ hiện lên một nụ cười lạnh lùng.
“Và, dù anh trai vô tình, nhưng anh ấy đã làm một điều tốt, để cha tôi tận mắt chứng kiến con trai mà ông ta coi trọng nhất bị chôn vùi dưới đáy biển, tôi thực sự cảm ơn anh ấy.”
Anderson im lặng, Annie tiểu thư luôn có ý chí mạnh mẽ.
Ngay từ đầu, cô đã hiểu rằng Ninh gia đại thiếu gia đối với cô chỉ có trách nhiệm, nên cô quyết tâm học hỏi tiểu thư lớn Ninh Mạn An.
Nắm lấy tiền và quyền lực, đối đầu với phòng hai, giành lấy tất cả những gì của nhà họ Tra!
“Annie tiểu thư, bất kể cô muốn làm gì, tôi đều sẽ ở bên cô.” Anderson nhìn người phụ nữ trước mặt, bình tĩnh nói.
Tra Mỹ Linh nhìn anh, nhẹ nhàng đặt tay lên mu bàn tay anh, dịu dàng nói: “Cảm ơn anh, vẫn sẵn lòng cùng tôi mạo hiểm.”
Hai người chìm đắm trong cuộc trò chuyện, hoàn toàn không để ý rằng khoang giường nằm chỉ có hai người họ ngồi thật sự quá nổi bật.
Cộng thêm cách ăn mặc tinh tế của họ, sẽ gây ra những rắc rối không mong muốn.
———————-
Đôi lời từ dịch giả Hố Không Thoát:
Tình hình Là Hố đã đuổi kịp sát raw rùi các nàng ơi. Hiện tại tác giả mới up hơn 570 chương và vẫn chưa báo hoàn truyện á (Hiện tại Hố đã up đến chương 567 trên app Toidoc), nên Hố sẽ up chậm lại bộ truyện này xíu xiu để các bạn không hụt hẫng khi chờ truyện nhé.
Cụ thể Hố sẽ up 3 chương/ ngày với bộ truyện “Sau Khi Tái Sinh, Tôi Kết Hôn Lại Lần Nữa”. (Trường hợp up 3 chương/ ngày mà kịp hết raw rùi mà tác giả chưa ra thêm chương thì các bạn chịu khó đợi cùng Hố nhé.)
Và Hố cũng thông báo luôn là khi bộ truyện này hoàn Hố sẽ để giá 50 kim cương xanh trong duy nhất 1 tuần và sau đó sẽ nâng lên cố định giá các chương là 150 kim cương xanh nhé các bạn. Nên các bạn theo dõi Hố đọc ngay từ giờ luôn nha.