Nói xong, cô lại chạy biến vào nhà vệ sinh!
Vệ Hoàn nhìn theo bóng lưng cô, trên khuôn mặt đẹp trai và nghiêm nghị thoáng phức tạp.
Anh nói nhẹ nhàng: “Tin tức từ Thượng Hải cho biết, Đường Trân Trân sau khi điều trị bằng thuốc mới nhập khẩu từ Hồng Kông, đã hồi phục khá nhiều, nhớ lại được nhiều chuyện, rất nhanh sẽ khôi phục trí nhớ hoàn toàn.”
Vinh Cẩm Thiêm trầm ngâm một lát: “Tốt, tuần sau tôi có thể xuất viện, lúc đó sắp xếp vé máy bay đi Thượng Hải.”
Con thỏ đó cũng không biết khi nào mới quay lại, chi bằng đến Thượng Hải chờ cô.
“Hiện tại tôi được điều làm thư ký riêng cho ông Âu, cuối tháng mới có thể về cùng ông ấy.” Vệ Hoàn nói.
Thư ký riêng thực ra còn có phần nhiệm vụ bảo vệ, nhưng tương lai phát triển tốt hơn nhiều so với làm ở đơn vị cũ, tầm nhìn cũng hoàn toàn khác biệt.
Vinh Cẩm Thiêm gật đầu: “Chức vụ này rất hợp với anh.”
Vệ Hoàn nhìn Vinh Cẩm Thiêm, trong mắt thoáng qua một cảm xúc phức tạp: “Cảm ơn cậu, Vinh Cẩm Thiêm.”
Sau đó anh mới biết, là em gái đã nhờ Vinh Cẩm Thiêm giúp đỡ, anh mới được điều động về bên cạnh ông Âu.
Vinh Cẩm Thiêm mỉm cười nhạt: “Anh có danh hiệu anh hùng phá bom, sau nhiều năm làm nhiệm vụ phá bom để lại di chứng ù tai và chóng mặt, không còn phù hợp để làm việc ở tiền tuyến. Tôi chỉ là giúp đỡ đồng đội của mình, đó là chuyện giữa đàn ông với nhau.”
Vệ Hoàn nhìn anh, cuối cùng cũng cười sảng khoái, bất ngờ giơ nắm đấm ra: “Đúng, mãi mãi là đồng đội!”
Vinh Cẩm Thiêm nhìn anh, hai người nhìn nhau cười, nắm đấm chạm vào nhau!
Vệ Hoàn và Vinh Cẩm Thiêm nói thêm vài chuyện công việc, ánh mắt Vinh Cẩm Thiêm thỉnh thoảng liếc về phía nhà vệ sinh.
Anh bỗng hỏi: “Vệ Hoàn, nếu Đường Trân Trân có thể hồi phục sau khi điều trị bằng thuốc nhập khẩu từ Hồng Kông, thì tổn thương thần kinh não của anh tương tự, có phải cũng có thể điều trị để khôi phục trí nhớ đã mất đêm đó không?”
Vệ Hoàn dừng lại một chút, rồi nói: “Về lý thuyết là như vậy.”
Vinh Cẩm Thiêm nhìn vào cửa nhà vệ sinh: “Anh có định chấp nhận điều trị không? Đại thiếu gia nhà họ Ninh ở Thượng Hải, sẽ không thiếu thuốc.”
Vệ Hoàn im lặng một lúc, rồi nghiêm túc nói: “Nếu tối đó có người phạm tội và cần trí nhớ của tôi, tôi sẽ chấp nhận điều trị để lôi kẻ đó ra.”
Người nào đó trong nhà vệ sinh ngồi thụp xuống như con vịt ôm đầu, mặt mày tái xanh.
Chết rồi! Chết thật rồi!! Sao lại có loại thuốc đó!!!
Vinh Cẩm Thiêm chỉ nhàn nhạt “ừm” một tiếng, không nói gì thêm.
Vệ Hoàn ở trong phòng bệnh của anh gần một tiếng, gọi y tá đến thay chai truyền nước hai lần nhưng vẫn không thấy Chu Hoàn ra khỏi nhà vệ sinh.
“Cô ấy làm sao vậy? Ở trong đó gần một giờ rồi, đau bụng à?” Vệ Hoàn nhìn đồng hồ, không nhịn được hỏi Vinh Cẩm Thiêm.
Vinh Cẩm Thiêm lạnh lùng liếc nhìn cửa nhà vệ sinh: “Chắc nó đang ‘ăn một bữa lớn’ ở trong đó, bị nghẹn rồi.”
Vệ Hoàn: “Gì? Ăn trong nhà vệ sinh à?”
…
Sau khi Vệ Hoàn đi rồi, Chu Hoàn ngồi trong nhà vệ sinh gần một giờ mới lê đôi chân tê dại, mặt mày đau khổ bước ra.
“Anh! Cứu em!”
Vinh Cẩm Thiêm lạnh lùng liếc cô một cái: “Người dũng cảm phải đối mặt với cuộc đời tàn nhẫn. Trước đây giúp em giấu Vệ Hoàn đã vi phạm nguyên tắc của mình rồi.”
Cô em gái tự xưng của anh, quả nhiên chỉ nhớ đến anh khi cần nhờ vả hoặc gây rắc rối.
“Anh thì có nguyên tắc gì, vừa rồi còn giả vờ nghe lời trước mặt viện trưởng Trần, anh biết ông già đó sợ vợ, lại còn biết ông ấy cực thích Ninh Ninh, nên cố ý giả vờ cùng phe với ông ấy để được thả ra!”
Chu Hoàn lẩm bẩm.
“Em nói gì?” Vinh Cẩm Thiêm nhướng mày.
Chu Hoàn im thin thít lí nhí: “Không có gì, đội trưởng, anh mau chóng hồi phục, chúng ta nhanh chóng trở về Thượng Hải, Ninh Ninh chắc chắn nhớ anh lắm rồi.”
Ông Âu chưa về Thượng Hải ngay, cô muốn về Thượng Hải trước, xem tình hình ở bệnh viện của Đường Trân Trân.
Dù không thể tiêu hủy hết thuốc khôi phục trí nhớ, ít nhất cô cũng có thể chiếm ưu thế trước, nếu phát hiện điều gì bất thường, cô có thể nhanh chóng rút lui!
Quả nhiên, nghe Chu Hoàn nói vậy, khuôn mặt điển trai của Vinh Cẩm Thiêm cũng tươi tỉnh lên nhiều, anh mỉm cười: “Ừ.”
Rất nhanh thôi, anh sẽ được gặp lại cô thỏ ranh mãnh đáng yêu đó, anh rất nhớ cô.
……
Quảng Châu
“Tôi đâu có thời gian nghĩ đến đàn ông, chú coi này lô hàng này do anh trai rác rưởi của tôi gửi đến, cộng thêm số quần áo tôi nhập về, cả vài toa xe lửa cũng không chở hết!”
Một cô gái nhỏ nhắn, mảnh khảnh, mặc bộ đồ công nhân màu xám, ngồi ở một quán ven đường gần ga tàu.
Cô vừa ăn món hủ tiếu xào cải bẹ xanh với thịt bò, vừa uống ngụm trà cúc.
“Bạn trai cô để cô gái nhỏ này ra ngoài làm ăn như vậy cũng yên tâm, đúng là người sống thoáng đấy.” Ông chủ quán cười nói.
Ánh mắt của người đàn ông trung niên lướt qua chiếc túi vải cũ kỹ bên cạnh Ninh Tú Phân.
Bên cạnh cô có một chiếc túi vải cũ, phồng lên, giống như những người buôn bán nhỏ lẻ khác đến đây lấy hàng.
Những người thường xuất hiện ở ga tàu chắc hẳn đều biết trong những chiếc túi như vậy thường chứa đầy tiền và phiếu.
Không giống vài năm trước, gần ga tàu thỉnh thoảng vẫn xảy ra việc những người buôn bán nhỏ lẻ bị cướp, bị trộm, thậm chí bị đâm dao.
Cảnh sát cũng rất cố gắng, nhưng những năm gần đây, hoạt động kinh tế mở cửa, Quảng Châu ngày càng phồn thịnh, nhưng tình hình an ninh thực sự cũng trở nên tệ hơn nhiều.
Lúc nào cũng có những ánh mắt rình rập, tìm kiếm những con mồi béo bở để ra tay. Đặc biệt là những cô gái nhỏ như thế này… ừm… không dễ chọc, cũng không dám chọc.
Ánh mắt của những kẻ đó nhìn thấy bên cạnh cô gái xinh xắn có hai bàn đầy những người đàn ông lực lưỡng —
Họ ăn mặc rất đồng nhất, đều mặc quần yếm công nhân luyện thép, đội mũ lưỡi trai, mặc áo ba lỗ, lộ ra những cơ bắp rắn chắc, bên cạnh đều có những cây gậy dài để gánh hành lý. Bên cạnh họ là những chiếc cốc men in chữ “Nhà máy Thép XX Thượng Hải”, trong cốc chứa trà cúc.
Trông như những công nhân luyện thép đi du lịch team-building, nếu thời đó thực sự có hoạt động team-building.
Ninh Tú Phân hài lòng nhìn quanh hai bàn đàn ông, tâm trạng vô cùng thoải mái, tận hưởng cảm giác như đại tỷ trước giải phóng.
Túi tiền để trên bàn, không ai dám cướp, nhìn ai người đó cũng sợ, thật là sướng!
“Chú Cửu, ăn cơm thôi, ăn xong rồi, chúng ta còn phải đi văn phòng điều phối để nộp tiền toa xe vào buổi chiều.”
Ninh Tú Phân tận tình rót cho Chú Cửu bên cạnh một ly trà cúc lạnh. Mấy ngày này Chú Cửu theo Ninh Tú Phân đến Dương Thành, mở mang tầm mắt, thái độ đối với Ninh Tú Phân cũng thân thiện hơn.
“Cô cũng ăn đi, lần này dẫn chúng tôi đến Dương Thành, đã gây thêm không ít phiền phức rồi.”
Nhà máy luyện thép đãi ngộ rất tốt, nhưng trong lòng ông vẫn không an phận, muốn dẫn theo những người trẻ tuổi ra ngoài mở rộng tầm mắt.
Ninh Tú Phân cười tươi: “Đâu có, đây là điều tôi mong muốn!”
Có thể biến Chú Cửu thành đối tác, sau này cô không phải lo lắng về bọn cướp xe lộng hành đến năm 2000 nữa!!
Đang nói chuyện, cô bỗng cảm thấy có gì đó không ổn. Không xa có một bóng người quen thuộc lướt qua. Cô nhìn kỹ, cảm thấy người đó có chút giống Tra Mỹ Linh?
———————-
Đôi lời từ dịch giả Hố Không Thoát:
Tình hình Là Hố đã đuổi kịp sát raw rùi các nàng ơi. Hiện tại tác giả mới up hơn 570 chương và vẫn chưa báo hoàn truyện á (Hiện tại Hố đã up đến chương 566 trên app Toidoc), nên Hố sẽ up chậm lại bộ truyện này xíu xiu để các bạn không hụt hẫng khi chờ truyện nhé.
Cụ thể Hố sẽ up 3 chương/ ngày với bộ truyện “Sau Khi Tái Sinh, Tôi Kết Hôn Lại Lần Nữa”. (Trường hợp up 3 chương/ ngày mà kịp hết raw rùi mà tác giả chưa ra thêm chương thì các bạn chịu khó đợi cùng Hố nhé.)
Và Hố cũng thông báo luôn là khi bộ truyện này hoàn Hố sẽ để giá 50 kim cương xanh trong duy nhất 1 tuần và sau đó sẽ nâng lên cố định giá các chương là 150 kim cương xanh nhé các bạn. Nên các bạn theo dõi Hố đọc ngay từ giờ luôn nha.