Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Sau Khi Tái Sinh, Ta Kết Hôn Lần Nữa - Ninh Tú Phân

Tony và Sở Hồng Ngọc nhìn nhau, không biết phải làm sao.
“Làm thế nào đây? Nếu anh ta tiếp tục như thế, bảo vệ sẽ lên đây ngay thôi.” Sở Hồng Ngọc ho nhẹ một tiếng.
Bảo vệ của khách sạn ngoại giao đều mang súng. Nếu họ thấy tình trạng của Ninh Bỉnh Vũ như thế này, có lẽ họ sẽ đưa anh ta đến đồn công an hoặc viện tâm thần để tỉnh rượu.
Ninh Bỉnh Vũ không ngẩng đầu lên, chỉ kéo thấp cái đèn bàn chỉ còn một nửa bóng đèn, lạnh nhạt nói: “Tony, sau khi bảo vệ lên đây, kiểm tra xem cô ta có mang theo tài liệu công ty không.”
Tony: “Ồ…”
Sở Hồng Ngọc: “Ông chủ chết tiệt…”
Tony nhíu mày, nhìn Ninh Bỉnh Vũ đang chăm chú xử lý tài liệu.
Anh ta nhếch môi, bất ngờ quẳng chồng tài liệu trong tay xuống sàn, rồi trước khi Ninh Bỉnh Vũ kịp quay lại mắng mỏ, nhanh chóng vung tay đánh vào cổ anh!
Ninh Bỉnh Vũ cứng người lại một chút, rồi lập tức ngã “bịch” xuống bàn.
Sở Hồng Ngọc trợn to mắt, hóa ra cũng có thể trực tiếp đánh ngất như thế?
Cô nhíu mày: “Nếu sớm làm vậy, không phải đã tốt hơn rồi sao.”
Tony bực bội cúi người xuống, ôm người đàn ông đã bị đánh ngất lên: “Cô nghĩ tôi không muốn làm vậy sao? Ngay khi tôi vừa đóng cửa, đại thiếu gia đã bắt đầu đập phá đồ. Tôi cản anh ta, kết quả là xảy ra ẩu đả, còn phải dùng đến dao găm.”
Sở Hồng Ngọc nhìn Tony cẩn thận ôm Ninh Bỉnh Vũ vào phòng, có phần hơi nghi ngờ bước tới xem vài tài liệu trên bàn: “Vậy sao các anh đánh nhau rồi lại bắt đầu làm việc luôn vậy?”
Khác với cảnh tượng lộn xộn trên sàn, tài liệu và bản vẽ trên bàn đều được xếp ngay ngắn.
Cô cảm thấy khá vô lý khi phát hiện chữ trên tài liệu dù là chữ tiếng Anh nghệ thuật, nhưng nội dung lại không có lỗi gì!
Vị đại thiếu gia Hồng Kông này thật tài giỏi!
Thử nói xem anh ta có tỉnh táo hay không? Nhìn lúc này anh ta không giống một như một ông chủ, mà giống như một người làm công, uống say rồi còn đánh nhau với vệ sĩ mà vẫn nhớ đến công việc! Mà công việc vẫn được hoàn thành chính xác…
Thật là một thánh nhân làm việc trời sinh!
Tony bực bội nói: “Tôi biết sao được… tôi thấy anh ta lấy dao găm ra, sợ anh ta không cẩn thận nên đè anh ta xuống bàn, rồi anh ta thấy tài liệu, đột nhiên ngồi xuống rồi bắt đầu xử lý tài liệu…”
Ban đầu, anh ta chỉ định ngăn cản đại thiếu gia, không thể ra tay với sếp của mình quá nặng tay. Bình thường anh luyện tập cùng đại thiếu gia, cũng không được phép đánh vào mặt.
Ai ngờ được, đại thiếu gia đột nhiên bắt đầu làm việc, anh ta cũng không nghĩ nhiều, miễn sao đại thiếu gia không gây rắc rối là tốt rồi.
Làm việc thì cứ làm việc!
Sở Hồng Ngọc thấy trong tủ có cuộn giấy, lấy ra vài tờ lau miệng: “Anh ta trả cho anh bao nhiêu một tháng mà anh làm việc chăm chỉ vậy?”
Cô thực sự cảm thấy thán phục.
Tony đặt sếp của mình lên giường, giúp anh ta tháo giày ra, rồi nói một con số.
Sở Hồng Ngọc nghe thấy số tiền đó, con ngươi co lại, trong phút chốc cảm xúc lẫn lộn: “… thật là không thể tin được…”
Sau khi tình hình được ổn định, lương và đãi ngộ của cha mẹ cô theo chức vụ đã không thấp như trước đây.
Nhưng cô không bao giờ nghĩ rằng lương của Tony lại tương đương với lương của cả một xưởng trong nhà máy…
Không trách khi Ninh Bỉnh Vũ nói bất kỳ yêu cầu gì của cô đều có thể đáp ứng, biểu cảm của anh ta lại thoải mái như vậy…
“Hồng Ngọc, đi ra phía sau tủ giúp tôi tìm hộp y tế.” Tony nói.
Sở Hồng Ngọc lấy lại tinh thần, đi đến tủ để lấy hộp y tế.
Tại sao lương ở Hồng Kông lại cao hơn nhiều so với ở đại lục? Có phải vì thương mại và tài chính ở đây phát triển vượt xa so với đại lục không?
Mặc dù người dân ở đại lục cũng rất chăm chỉ và chịu khó, không biết bao giờ mới có thể theo kịp được mức lương ở Hồng Kông?
Sở Hồng Ngọc suy nghĩ rồi cầm hộp y tế có nhãn tiếng Anh vào phòng, đưa cho Tony.
Tony đã cởi bỏ hoàn toàn chiếc sơ mi bị của Ninh Bỉnh Vũ, nhận hộp y tế từ Sở Hồng Ngọc và bắt đầu xử lý vết xước trên cánh tay.
Sở Hồng Ngọc nhìn cơ thể người đàn ông vạm vỡ nằm trên giường, cảm thấy tai hơi nóng, quay mặt đi.
Người này nhìn có vẻ gầy, nhưng không ngờ thân hình lại rất tốt như vậy, không lạ gì khi anh ấy phù hợp với công việc mệt nhọc như vậy.
“Cánh tay của đại thiếu gia bị thương thế nào vậy?” Cô hỏi, cố gắng chuyển sự chú ý của mình vào vết thương trên cánh tay của Ninh Bỉnh Vũ.
Tony lấy kẹp, dung dịch sát khuẩn, băng gạc và một số loại thuốc toàn tiếng Anh mà không biết là gì, thành thạo đeo găng tay y tế: “Đại thiếu gia và tôi đã đánh nhau có hơi mất kiểm soát, anh ấy đã sử dụng dao, trong quá trình tôi khống chế, vô tình đã làm anh ấy bị thương.”
Sở Hồng Ngọc có phần lo lắng: “Anh ta sẽ không trách anh chứ? Anh đã đánh anh ta…”
Tony bình thản đáp: “Không đâu, đại thiếu gia học võ tự vệ vì trước đây đã từng bị bắt cóc. Nếu anh ấy có thể đánh bại tôi, thì mức lương của tôi có thể tiết kiệm được rồi.”
Kỹ năng tự vệ của đại thiếu gia vẫn là do anh và thầy của anh dạy, có thể coi là đồng môn.
Chỉ là đại thiếu gia không có nhiều thời gian để luyện tập như anh, cũng không cần phải đi đánh nhau để kiếm sống như anh lúc trước.
Sở Hồng Ngọc ngạc nhiên: “Anh ấy đã từng bị bắt cóc sao?”
Tony bình tĩnh xử lý vết thương của Ninh Bỉnh Vũ: “Đó là điều bình thường. Người thừa kế của nhà họ Ninh từ nhỏ đã phải đối mặt với những chuyện như vậy. Cuộc sống của người giàu thật sự đầy kích thích.”
Sở Hồng Ngọc nhìn sang Ninh Bỉnh Vũ đang nằm trên giường, sắc mặt có vẻ nhợt nhạt, tiếp tục dùng khăn giấy lau sạch khóe miệng: “Cái miệng của anh ta, nếu là người bình thường thì có lẽ đã bị đánh chết rồi.”
Tony vừa băng bó vết thương cho Ninh Bỉnh Vũ vừa liếc nhìn khóe miệng của cô ấy. “Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra tối nay? Cả hai người đều có vết máu trên miệng?”
Giờ bình tĩnh mà suy nghĩ lại, Sở Hồng Ngọc không phải là những ngôi sao nữ muốn trèo lên giường của đại thiếu gia, cũng không phải là những người từ đối tác gửi đến để mua chuộc đại thiếu gia. Cô ấy lại sắp nghỉ việc rồi, làm sao có thể có ý đồ xấu với đại thiếu gia được.
Sở Hồng Ngọc im lặng một lúc, nhanh chóng nghĩ qua trong đầu, cuối cùng vẫn không chọn cách nói toàn bộ sự thật.
Sở Hồng Ngọc đơn giản giải thích về sự việc tối nay, giải thích vết thương ở miệng:
“Chúng tôi đã cãi nhau khá gay gắt khi say rượu, tôi đã đánh anh ấy, và anh ấy cũng đánh lại tôi.”
Tony: “… ý cô là, cô đã đe dọa đại thiếu gia làm ‘gà’ cho cô, rồi đại thiếu gia tức giận tát cô một cái, và sau đó hai người bắt đầu đánh nhau?”
Nhưng đại thiếu gia không bao giờ đánh phụ nữ, điều này là một nguyên tắc lịch sự được bà hai dạy dỗ cho anh ta.
Hơn nữa, nếu đại thiếu gia muốn đánh phụ nữ, chắc chắn sẽ không để cho Sở Hồng Ngọc còn nguyên vẹn như vậy. Tony cảm thấy Sở Hồng Ngọc đang nói dối, và cô ấy cũng biết anh ta biết cô đang nói dối, nhưng cả hai đều là người trưởng thành rồi…
Nói dối vì sự thật không cần phải truy cứu thêm. Một trưởng vệ sĩ như Tony cũng không tiện hỏi thêm.
Cuối cùng, Sở Hồng Ngọc không kiềm chế được, tò mò hỏi: “Đại thiếu gia nói anh ấy làm ‘gà’, ở Hồng Kông, làm gà là gì? Có phải là biệt danh không?”
Tony im lặng một lúc, rồi trả lời: “Chỉ là đại thiếu gia không giỏi nấu nướng, làm gà không ngon, vì vậy anh ấy rất nhạy cảm với việc đó. Nếu cô bảo anh ấy làm gà, anh ấy sẽ cảm thấy cô đang chế nhạo anh ấy và trở nên rất tức giận.”
Tony có vẻ hiểu tại sao đại thiếu gia lại trở nên như vậy.
Mười mấy năm trước, để thừa kế gia tộc, anh ấy đã từ bỏ sự nghiệp của mình…
Sở Hồng Ngọc: “… Được rồi, từ nay tôi sẽ không yêu cầu anh ấy làm gà nữa.”
Tony đang lừa dối cô, ai lại vì làm gà không tốt mà bị chế nhạo lại “vỡ phòng thủ” đến mức này?
Dù sao thì, nếu người ta không muốn nói, có lẽ vấn đề này hơi nhạy cảm. Cô cũng nên tinh tế một chút.
Dù sao cũng không có gì quan trọng… cô đã nghỉ việc rồi, cũng sẽ không còn liên quan nào nữa.
“Cô đừng tức giận, gần đây đại thiếu gia chịu áp lực quá lớn, lại không thể nói với bà hai, chỉ có thể giữ trong lòng, tâm trạng có phần bị suy sụp và nhạy cảm hơn một chút.” Tony nói thêm.
Anh ta đứng dậy, sắp xếp lại chăn cho Ninh Bỉnh Vũ.
Sở Hồng Ngọc cười nhạt: “Không sao, công việc của tôi vốn không có gì đặc biệt cần bàn giao, chỉ có một tuần, rất vui được làm quen với mọi người, anh chăm sóc đại thiếu gia thật tốt nhé.”
Tony đứng dậy, nhìn cô trong tình trạng lộn xộn, nhíu mày: “Tối nay cô sẽ nghỉ ở đâu? Muộn như vậy rồi, một mình cô về nhà sẽ không an toàn.”

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!