Sở Hồng Ngọc thở dài, giơ cái kéo lên: “Mọi người, đừng nhìn tôi, tôi thực sự không biết uống.”
“Ồ… à…” Nhóm tinh anh Hồng Kông thở dài, nhưng không nói gì.
“Ở nước ngoài không có văn hóa rót rượu, khi kinh doanh với người nước ngoài, cũng không toàn phụ thuộc vào việc uống rượu, bọn họ đều là người du học từ nước ngoài trở về, ở nước ngoài thường chỉ là tụ tập bạn bè, uống rượu để vui vẻ.”
“Vì vậy không chỉ có phụ nữ, ngay cả nam giới cũng không thể uống nhiều, nhưng gần đây khi vào đến nội địa, có một vài ấn tượng rất điển hình đó là cảm thấy người nội địa cả nam lẫn nữ đều uống rượu rất giỏi.”
Trợ lý Diệp đưa một số tài liệu không cần dùng cho Sở Hồng Ngọc cắt, đồng thời giải thích vài lời.
Sở Hồng Ngọc nghe xong, không tránh khỏi nhớ lại trước đây hồi còn làm việc ở ngân hàng, nhìn thấy mấy cảnh uống rượu trong các sự kiện tiếp khách, bản thân cô ấy cũng từng bị ép uống.
“Không uống là không nể mặt chúng tôi rồi!”
“Nào nào nào… Ý là, có phải là đang coi thường tôi không hả?”
…
“Thực ra, tôi thích môi trường làm việc không cần uống rượu như thế này hơn.” Sơ Hồng Ngọc đón lấy tài liệu, cảm thán.
Trợ lý Diệp cười khổ: “Nhưng khi làm việc với người bên nội địa, dường như việc uống rượu là điều không thể tránh khỏi.”
“Cô, Melissa, Maya… Mấy cô khác nữa đêm nay không cần uống, những người còn lại cùng tôi ứng phó.” Ninh Bằng Vũ dứt khoát điểm tên chỉ mặt.
Vài người đàn ông ngay tức khắc kêu than, thậm chí cả Tony cũng nhăn mày một chút, nhưng cũng đành hết cách.
Ông chủ của bọn họ cũng phải uống, nói gì đến mấy người bọn họ?
Trợ lý Diệp nhìn Sở Hồng Ngọc, hơi bất đắc dĩ: “Đêm nay hẳn là sẽ phải uống đến nôn thốc nôn tháo, phiền cô với mấy người đồng nghiệp phải đưa chúng tôi về nhà rồi.”
Sở Hồng Ngọc còn hơi phân vân: “Ngày mai chúng tôi chỉ có một tiết chung vào buổi chiều, nhưng mà tôi không biết lái xe.”
Trợ lý Diệp nói: “Không sao, Julia với họ đều biết lái xe.”
Anh ta dừng lại đôi chút, nhắc nhở một câu: “Cô tốt nhất là có cơ hội thì nên học lái xe đi, làm trợ lý thư ký có càng nhiều kỹ năng càng tốt, kỹ năng nhiều sẽ không bị lép vế.”
Sở Hồng Ngọc hơi đơ ra chút rồi ngay lập tức lanh trí gật đầu: “Vâng, vậy trong thời gian này, khi xe của chúng ta không sử dụng, có thể nhờ đồng nghiệp dạy tôi được không?”
Ở nội địa vào thời điểm này, chỉ có cơ quan nhà nước mới có xe, nhưng cô ấy cũng biết lời Trợ lý Diệp nói rất đúng.
Cô ấy phải nghĩ ra cách để học lái xe mới được!
Trợ lý Diệp nhìn cô gái trước mặt mỉm cười một cái, khuôn mặt sáng lạn.
Ở bên cạnh cậu cả, anh ta đã quen với việc thấy các nữ diễn viên xinh đẹp nhiều rồi, đều không khỏi tán thưởng một câu người đẹp như ngọc.
Xinh đẹp đúng là một lá bài tốt, chỉ cần yêu cầu đưa ra không quá đáng, rất ít người sẽ từ chối.
Anh ta gật đầu: “Được, khi đến lúc đó để Mark dạy cho cô.”
Sở Hồng Ngọc ngay lập tức vui vẻ: “Cảm ơn Trợ lý Diệp!”
Ninh Bỉnh Vũ còn đang phiền não về việc phải uống rượu vào tối mai, bởi vì anh ta ghét nhất cảm giác mất kiểm soát sau khi uống say, nhưng tối nay là buổi tối tụ tập mà cục trưởng Âu cũng sẽ tham dự.
Lúc này, khi thấy Sở Hồng Ngọc và Trợ lý Diệp “tâm tình trò chuyện”, anh ta càng cảm thấy không vui.
Mấy ngày này, áp lực từ Hội đồng Quản trị ở Hồng Kông rất lớn, Chủ tịch hội đồng bác cả Ninh đã đưa ra mệnh lệnh quyết liệt.
Nếu anh ta mất một thương vụ ở nội địa, thì khi quay về không cần làm CEO nữa.
Đến thăm hỏi Cục trưởng Âu, người đàn anh đó lại là một bậc thầy đánh Thái cực quyền, chỉ bảo anh ta chờ thông báo.
Anh ta ngày nào cũng như hòn vọng phu vậy chờ mãi mà không nhận được tin tức từ Vinh Cẩm Thiêm.
Điều duy nhất có thể nắm thóp được Vinh Thái Tuế, chỉ duy có cô em gái trong mắt chỉ biết có tiền tiền tiền dắt theo bên trái một con ngỗng, bên phải còn có một Hoa Tử cũng đã chạy mất rồi.
Cả người anh ta đang ở trạng thái sắp bùng nổ.
Sếp của mình vẫn đang đối diện với phiền phức mà chưa nghĩ ra cách giải quyết, ấy vậy mà Trợ lý Diệp lại có tâm trạng để tán tỉnh phụ nữ!
Anh ta đúng là không nên tuyển một con người gây rắc rối như vậy ở văn phòng, Mark và một số người luôn không kìm được liếc mắt nhìn sang cô ấy.
Nếu như không phải anh ta đã ra nghiêm ngặt phát lệnh, các nhân viên mới đều buộc phải bắt đầu làm việc từ chân chạy vặt, e là bọn họ đã tranh nhau để giúp cô ấy làm việc rồi!
“Sở Hồng Ngọc, cô theo tôi vào văn phòng, Trợ lý Diệp sẽ dẫn đầu vào tối mai!” Ninh Bỉnh Vũ lạnh lùng nói.
Sau khi dứt lời, anh ta quay về phòng riêng của mình.
Sở Hồng Ngọc ngay lập tức đặt kéo xuống, đứng dậy nhanh chóng: “Tôi đến ngay đây.”
Trợ lý Diệp: “…”
Anh ta cũng chưa làm cái gì hết mà nhỉ, sao mà “Họa rơi xuống đầu” rồi?
…
“Cậu cả Ninh, hôm nay chúng ta sẽ nói về chủ đề gì?” Cô ấy lấy sổ ghi chép ra, ngồi xuống trước mặt Ninh Bỉnh Vũ.
Ninh Bỉnh Vũ nới lỏng cà vạt, lạnh lùng nói: “Cuối tuần này, cô sắp xếp lại công việc với Melissa, nhận một tháng tiền lương rồi không cần đến nữa!”
Bàn tay đang cầm sổ tay của Sở Hồng Ngọc khựng lại, không thể tin vào những gì mình vừa nghe: “Cậu cả … tại sao vậy?”
Không phải, cô ấy đã làm gì sai chứ? Chỉ mới có một tuần thôi mà?
Ninh Bỉnh Vũ lạnh lùng nói: “Cô không có vấn đề gì, mà là do tôi chọn người không phù hợp, cô đã kết thúc thời gian thử việc ở đây rồi.”
Sở Hồng Ngọc cố gắng kìm chế sự ngạc nhiên và tức giận, cố gắng giữ bình tĩnh: “Anh cũng phải đưa ra lý do cho tôi chứ!”
Cô ấy đã bắt đầu làm việc từ khi mười bảy tuổi, cũng không phải là người thiếu kinh nghiệm làm việc, cô ấy chấp nhận làm công việc vặt mỗi ngày là vì để học hỏi, để trải nghiệm phong cách làm việc khác biệt so với trong nước thời bấy giờ.
Giờ đây, khi cô ấy đã thấy có một chút tiến triển, anh ta lại muốn đuổi cô ấy đi.
Ninh Bỉnh Vũ thản nhiên nói: “Cô ở đây ảnh hưởng đến hiệu suất làm việc của nhân viên chúng tôi!”
Sở Hồng Ngọc ngạc nhiên, cô ấy rất nhanh trí, ngay lập tức hiểu ra được vấn đề!
Cô ấy đột ngột đứng dậy, dường như thấy tức cười: “À, hóa ra cậu cả Ninh cảm thấy tôi ở đây sẽ quyến rũ các đồng nghiệp nam khác phải không?”
Ninh Bỉnh Vũ mặt không biến sắc lấy một xấp tài liệu, cúi đầu nhìn xuống.
“Chúng ta không ký hợp đồng lao động, hiện tại ở trong nước cũng không có luật lao động, công ty Ninh cũng không nợ cô gì cả, cô sẽ nhận được lương một tháng một trăm đồng, không còn chuyện gì nữa, cô ra ngoài đi.”
Một trăm đồng cho một tuần, so với mức lương ở nội địa mà nói, đó là một khoản tiền lớn, chuyện này anh ta nắm rất rõ.
Sở Hồng Ngọc siết chặt quyển sổ trong tay, nhìn anh ta lạnh lùng: “Vậy còn anh? Anh đã bị tôi làm ảnh hưởng tới công việc chưa?”
Ninh Tú Phân nói đúng, anh trai cô chính là bộ tổng hợp tinh hoa của tư duy tư bản!
Lại còn là một tên khốn nạn mang chủ nghĩa đàn ông cực đoan nữa!
Cánh tay đang lật qua tài liệu của Ninh Bỉnh Vũ khựng lại, ngước đôi mắt phượng sau kính mắt tơ vàng lộ ra vẻ không vui: “Cô có biết mình đang nói gì không? Chỉ dựa vào cô?”
Người phụ nữ này đang điên lên sao, dám nói chuyện với anh ta như vậy!
Sở Hồng Ngọc bất ngờ bước gần bàn, đặt hai tay lên bàn và đột ngột nghiêng người.
Cô ấy đột ngột áp sát khuôn mặt mình lại với Ninh Bỉnh Vũ khoảng cách gần như chỉ cách một bàn tay, đôi mắt hồ ly quyến rũ nhìn thẳng vào mắt anh ta.
“Cậu cả Ninh, tôi là trợ lý thư ký của anh, không phải của người khác, nếu anh không bị tôi làm ảnh hưởng đến hiệu suất làm việc, anh lo cho người khác nhiều thế làm cái gì?”
Ninh Bỉnh Vũ hơi sững người, nhìn vào khuôn mặt tiến lại gần của cô ấy qua mắt kính.
Hơi thở mềm mại và ẩm ướt của cô ấy phảng phất lướt qua đầu mũi anh ta, khuôn mặt tuyệt đẹp hút người đánh vào thị giác lập tức được phóng đại gấp mười lần ngay trước mắt.
Anh ta hơi nheo mắt lại, động tác ngưng lại.
Cô ấy đương nhiên nhận ra động tác dừng đột ngột của anh ta, khẽ nhếch khóe môi.
“Hay là cậu cả Ninh thực sự cũng bị tôi làm ảnh hưởng đến hiệu suất làm việc, thì hãy thừa nhận rằng bản thân anh cũng vô dụng dễ bị sắc đẹp quyến rũ đi, đừng có mà đổ lỗi lên đầu phụ nữ!”