Sắc mặt Lư Kim Quý nặng nề: “Tôi đứng ra làm chủ, buộc Trương Chấn Quốc phải xin lỗi cô ta, cô ta không lời cảm ơn. Tôi đưa cô ta chai nước, cô ta không uống hết. Cuốn sách tôi đưa, miệng cô ta nói thích nhưng lại chê bai không thèm nhận.”
Cô ta dừng lại một chút, tức giận đến mức run người, siết chặt nắm đấm.
“Tôi khen ngợi cô ta thông minh, nhưng cô ta lại đáp lại bằng việc kiêu ngạo quay lưng rời đi! Đây chính là biểu hiện lây nhiễm bản chất xấu xa của mấy kẻ tư bản, thế mà tôi còn có lòng tốt muốn cứu vãn cô ta!”
Làm sao mà người phụ nữ này lại dám xúc phạm và khinh bỉ lòng tốt của cô ta như vậy!
Lần này Trương Hồng Mai cũng đã hiểu ra, tức giận: “Ninh Tú Phân và Sở Hồng Ngọc không hổ là người cùng ký túc xá, chằng phải loại người tốt đẹp gì!”
Cô ta càng nghĩ càng thấy đúng.
“Không sai, cô ta nói không thể can thiệp vào quyết định của cậu cả Ninh, nhưng tôi rõ ràng nhìn thấy vào trưa nay cậu cả Ninh cùng cô ta ăn trưa, còn tiễn cô ta về ký túc xá, mối quan hệ giữa bọn họ rõ ràng rất tốt!”
Cô ta là đang lừa dối chủ tịch!
Lúc này, Lý Tứ Đệ bỗng nhiên từ ngoài đi vào, vừa hay nghe thấy hết mấy câu sau cùng.
Cô ta trợn trừng mắt: “Chắc chắn là Sở Hồng Ngọc đã kể với Ninh Tú Phân về chuyện sáng nay rồi, có khi còn thêm dầu vào lửa!”
Trương Hồng Mai nhặt cuốn sách trên sàn lên, suy nghĩ một lúc, cũng đồng tình với quan điểm này.
“Đúng vậy! Tôi cũng cảm thấy, khi tôi trò chuyện với Ninh Tú Phân, cảm giác rằng cô ta đúng là đã từng đọc qua bài viết của chủ tịch!”
Một người đã đọc qua bài viết của chủ tịch, theo lý mà nói thì nên sùng bái trước hào quang tài hoa và nhân phẩm của chủ tịch mới đúng.
Lư Kim Quý siết chặt nắm đấm: “Toàn là việc không tôn trọng tiền bối, không biết trời cao đất dày, nịnh bợ thiếu phép tắc với văn hóa!”
Lý Tứ Đệ chưa tiếp xúc với Ninh Tú Phân, so với sự ngoan ngoãn yêu kiều của Ninh Tú Phân, cô ta càng cảm thấy chán ghét Sở Hồng Ngọc hơn.
“Chủ tịch Lư, chúng ta hãy tập trung sức lực để xử lý con hồ ly tinh Sở Hồng Ngọc đó trước, không phải cô ta muốn làm con chó cho tư bản hay sao, chúng ta sẽ không để cho cô ta thành công!”
Lư Kim Quý muốn nói, thực ra cô ta muốn xử lý Ninh Tú Phân, người ban nãy dám đe dọa cô ta hơn!
Nhưng… không biết vì sao, cô ta bỗng nhiên nhớ lại ánh mắt của Ninh Tú Phân nhìn chằm chằm vào cô ta ban nãy.
Khuôn mặt nhìn thì có vẻ yếu đuối phảng phất sự bất cần bỗng chốc trở nên… lạnh tanh sởn gai ốc khiến cho người ta phải rùng mình.
Lư Kim Quý do dự trong giây lát, cô ta ngập ngừng: “Đúng vậy, nói không chừng Ninh Tú Phân bị Sở Hồng Ngọc dụ dỗ!”
Sở Hồng Ngọc mới là tảng đá lớn nhất trên con đường của cô ta bây giờ, còn Ninh Tú Phân… Thôi vậy, quan sát thêm một thời gian nữa đã.
“Chủ tịch … để cô ấy rời khỏi hội sinh viên với mấy cuộc thi gì đó, đều cần thời gian, nhưng mà…” Lý Tứ Đệ cười nham hiểm, bỗng dưng tiến đến gần tai Lư Kim Quý và thì thầm vài câu.
Lư Kim Quý nghe xong, đôi mắt hẹp hơi sưng vù ngay tức khắc lóe sáng: “Thật à?”
Lý Tứ Đệ gật đầu: “Phải, thật đấy, Sở Hồng Ngọc chính là một con đĩ điếm thực sự!”
Trên đáy mắt Lư Kim Quý lóe lên một biểu cảm phức tạp, sau đó cô ta lạnh nhạt nói: “A Tứ, cô đúng là tham mưu trưởng giỏi nhất của tôi! Đi đi!”
Trương Hồng Mai nghe thấy, có chút do dự: “Nhưng mà … nếu để mọi người biết được, liệu có phải là hãm hại bạn học không?”
“Chuyện này không phải là hãm hại bạn học, chúng ta chỉ đơn giản là loại bỏ con sâu làm rầu nồi canh!” Lư Kim Quý nhếch môi.
Trương Hồng Mai và Lý Tứ Đệ nhìn nhau một cái, ngay lập tức cũng bị thuyết phục: “Đúng thế, trong tháp ngà của chúng ta, không nên có loại phụ nữ cặn bã như Sở Hồng Ngọc!”
…
“… Tóm lại, chủ tịch hội sinh viên đó nhìn là lạ, chị cẩn thận một chút, cảm giác cứ như cô ta sẽ gây rắc rối cho chị.”
Ninh Tú Phân trở về kí túc xá liền nói với Sở Hồng Ngọc.
Mặc dù hôm nay cô không khoan nhượng khi đối đầu với Lư Kim Quý, nhưng cô thường không ở trường, nên chị Hồng Ngọc và người phụ nữ đó mới có cuộc đối đầu trực tiếp.
Sở Hồng Ngọc ngồi trên ghế, cầm lọ sơn móng tay nhập khẩu để thoa lên móng chân, nhếch môi cười: “Chị không sợ cô ta!”
Ninh Tú Phân cau mày nghĩ: “Người phụ nữ đó trông giống như một giáo chủ tà giáo thích đàn áp người khác, dưới tay cô ta là một đám cán bộ sinh viên ủng hộ, chị vẫn nên cẩn thận một chút.”
Sở Hồng Ngọc cười, nói với Ninh Tú Phân: “Chị biết rồi, bà cụ non ạ, mẹ chị đi cửa hàng bên ngoài mua giày, chị đã mua thêm hai đôi giày da dê nhỏ cho em và Đại Mã Hầu đó, cả hai đã thử chưa?”
Ninh Tú Phân giờ mới chú ý thấy một hộp giày trên sàn, cô mở ra xem, là một đôi giày Mary Jane vô cùng xinh xắn!
Cô đi thử một chân, vừa vặn hoàn hảo, côcười giòn tan: “Chị Hồng Ngọc tuyệt vời quá đi, phải theo chị Hồng Ngọc phát tài thôi!”
Sở Hồng Ngọc cười mắng: “Cái đồ triệu phú nhà cô, bớt bớt cho chị nhờ!”
…
Thời gian trôi qua nhanh chóng, đến một tuần sau.
Ninh Tú Phân tay trái dẫn theo Hoa Tử, tay phải dẫn theo Âu Minh Lãng, đi đến Dương Thành tìm vợ chồng Lương Gia Lạc để nhập hàng.
À, nhân tiện ghé qua xem sản phẩm điện tử mà người anh trai hời đó nhắc tới!
Phía khác, Sở Hồng Ngọc đã chính thức bắt đầu công việc, công việc của cô ấy khá đơn giản.
Khi không có tiết học, cô ấy phải đến nhà hàng Cẩm Giang hỗ trợ cho bộ phận thư ký.
Cô ấy vẫn chưa đủ khả năng để có thể làm việc bên cạnh Ninh Bỉnh Vũ, giờ vẫn chỉ là một chân chạy vặt, ai cũng có thể gọi cô ấy tới phụ.
Mỗi ngày đều bị gọi tới chạy ngược chạy xuôi, từ việc in hóa đơn thanh toán ở nhà hàng Cẩm Giang, rồi đến cả việc báo cáo khi bồn cầu hỏng, toàn bộ đều đến tay cô ấy.
Sở Hồng Ngọc một lần nữa trải nghiệm tinh thần “vắt kiệt sức trâu” của mấy nhà tư bản.
Tuy nhiên, dù thế nào đi chăng nữa, mọi người đều sẽ chừa cho cô ấy một tiếng đồng hồ để dạy tiếng Phổ Thông cho cậu cả Ninh.
Nội dung chính của khóa học tiếng Phổ Thông là – Đặt một chủ đề, sau đó trò chuyện mọi thứ về nó.
Trong quá trình này, Sở Hồng Ngọc nhận ra rằng cả nhóm tổ thư ký nhà họ Ninh hay là người bên nhóm chạy việc bên ngoài, các doanh nhân tài năng của Hồng Kông đều làm việc đều tuân theo bốn chữ – Chuyên nghiệp và Hiệu quả!
Mọi thứ theo một quy trình tự do!
Điều này cô ấy chưa từng nhìn thấy khi làm việc tại doanh nghiệp trong nước.
Hơn nữa cách làm việc của cậu cả Ninh, càng càng tuân theo bốn chữ – Nhanh chóng quyết đoán!
Xử lý từ xa các vấn đề của các công ty đa quốc gia, ngồi tại khách sạn nội địa, chỉ cần vài cuộc điện thoại với sai người gửi email chỉ huy toàn cầu.
Tất nhiên, người phía bên kia điện thoại thường xuyên bị mắng, cô ấy cũng đã tận mắt chứng kiến thế nào gọi là cậu cả lời lẽ cay nghiệt, không bao giờ nói lời thừa thãi.
Chỉ vài câu nói trong điện thoại thôi đã đủ khiến người đầu dây bên kia phải bật khóc.
Trong phòng họp, cậu cả Ninh nới lỏng cà vạt, đặt điện thoại xuống, nhìn sang trợ lý Diệp và các thành viên của tổ thư ký đang đứng bên cạnh, đột nhiên hỏi.
“Đêm mai có tiệc chiêu đãi, nghe nói sẽ có… một số lãnh đạo từ tỉnh Liêu với tỉnh Cát đến, bọn họ uống rượu rất giỏi, nghe nói hai cân rượu trắng mới chỉ ở mức nhắm mồi, tối mai ngoài trừ Thony, có ai sẵn sàng nghênh chiến cùng tôi không?”
Trợ lý Diệp lúng túng, anh ta chỉ cần một cân XO là đã ngả bài rồi, rượu trắng ư?
Nhóm người tinh anh của Hồng Kông đều đưa mắt nhìn nhau.
Sau đó, tất cả đều đồng loạt nhìn về người duy nhất đến từ đại lục – Sở Hồng Ngọc.
Sở Hồng Ngọc đang ngồi xổm cạnh thùng rác cầm kéo cắt giấy như máy hủy tài liệu chạy bằng cơm: “???”
Cô ấy là một cô gái Thượng Hải đó, nhìn giống như có thể uống nổi như mấy cô gái vùng Đông Bắc sao?