Chuyện này …
Ninh Tú Phân chỉ có thể nói …
Tạm được, cô cảm thấy mấy thứ cô viết cũng được coi là mang tính tư tưởng.
Lư Kim Quý ngồi trước bàn, đang viết, đột nhiên nghe thấy tiếng Ninh Tú Phân đi đến liền ngẩng đầu lên nhìn cô khẽ mỉm cười: “Thật sao, cảm ơn, cô ngồi đi, bạn học Ninh Tú Phân, cô muốn uống gì?”
Nói xong, cô ta ra hiệu có Trương Hồng Mai lấy vài chai nước ngọt có ga tới.
Ninh Tú Phân thấy hành động và cử chỉ của cô ta y hệt như một lãnh đạo đơn vị, nói chuyện lịch sự nhưng thực chất không phải vậy.
Miệng thì hỏi cô muốn uống gì nhưng lại tự mình quyết định cho cô uống cái gì.
Cô nhận nước ngọt, khẽ mỉm cười: “Cảm ơn Chủ tịch Lư, cô khách khí quá rồi.”
“Đây là nước ngọt có ga thông thường trên thị trường, nào so với nước ngọt trái cây của Ninh Tú Phân được.” Lư Kim Quý cười nói.
Ninh Tú Phân ung dung đáp: “Ông nội và bà tôi cũng kinh doanh làm ăn nhỏ để phụ chi tiêu trong nhà thôi, dù sao thì bây giờ quốc gia kêu gọi cải cách, kinh doanh buôn bán rất nhiều.”
Lư Kim Quý cười: “Nghe nói giáo sư Đường đã nhận được giấy phép kinh doanh đầu tiên tại Thượng Hải, thực ra cũng là nhờ cô giải quyết, bạn học Ninh Tú Phân quả là giỏi.”
Ninh Tú Phân cầm lon nước ngọt uống một ngụm: “Cũng tạm, tôi chỉ là hưởng ứng lời kêu gọi, kết hợp với lý luận thực tế một chút, không biết Chủ tịch Lư tìm tôi có chuyện gì?”
Cô luôn cảm thấy Lư Kim Quý mặc dù đang khen ngợi cô, nhưng mà ẩn sau lời nói ấy ám chỉ gì đó, hoặc nói cách khác, cảm giác như cô ta đang thăm dò thông tin, tình hình của cô.
Dứt khoát lảng sang chuyện khác.
Lư Kim Quý thấy vậy thì cười nhẹ: “Nghe nói cô nhận bà hai nhà họ Ninh làm mẹ nuôi?”
Ninh Tú Phân gật đầu, tùy tiện tìm một cái cớ: “Đúng vậy, một phần vì bà hai Ninh rất thích Kỷ Nguyên Chi Tâm, hai là, tôi với bà hai Ninh nói chuyện rất hợp, vừa hay bà ấy cũng họ Ninh, thấy có duyên phận nên bà ấy liền nhận tôi làm con gái nuôi.”
Lư Kim Quý đứng dậy, đi sang kệ sách bên cạnh lấy ra một quyển sách, mỉm cười nói.
“Tôi nghe nói cậu cả Ninh đang tuyển trợ lý thư ký, Ninh Tú Phân, cô có thể giới thiệu tôi với anh trai cô được không?”
Ninh Tú Phân lặng người, nhìn cô ta, mặt không biến sắc hỏi: “Không biết Chủ tịch Lư sao lại muốn làm việc cho anh trai tôi vậy, tính cách anh ấy rất tệ đó.”
Người này có vẻ như là một người khá kiêu ngạo, là điển hình của sinh viên đứng đầu.
Lư Kim Quý mỉm cười: “Tôi có thể chịu tính cách của anh ấy, năm nay tôi sắp tốt nghiệp năm cuối rồi, giống bạn học Ninh Tú Phân vậy, tôi cũng cần kết hợp lý luận với thực tế.”
Ninh Tú Phân: “Vậy à…”
Chấp nhận tính cách tệ của anh trai? Giọng điệu này có vẻ … y hệt như người anh trai hời kia vậy.
Có thể thấy đây là một người phụ nữ có nội tâm cực kì kiêu ngạo, là kiểu cảm giác cấp trên ngạo nghễ …
Lư Kim Quý đặt quyển sách vào tay Ninh Tú Phân, khẽ mỉm cười: “Tôi nghe nói cô thích sách của tôi, quyển này tặng cho cô, là bản có chữ ký của tôi, được lưu lại sử dụng trong thư viện thành phố.”
Ninh Tú Phân ngẩn người một lúc, cô chưa từng nói muốn nhận sách mà?
Lần này nhận thì coi như là nợ cô ta một ân tình rồi, nhưng không nhận thì…
Trương Hồng Mai thế mà lại nhìn cô với ánh mắt ngưỡng mộ, biểu cảm đó cứ như thể… Không nhận là không biết tốt xấu vậy?
Ninh Tú Phân suy nghĩ một lúc, rồi bỗng nhiên nói bằng giọng áy náy: “Xin lỗi, Chủ tịch Lư, tôi không có cách nào can thiệp vào quyết định của cậu cả Ninh, tôi chỉ là được nhận làm con gái nuôi, trong dự án anh ấy luôn nói một là một hai là hai, tôi toàn thường xuyên bị mắng, quyển sách này của cô, tôi thật sự không dám nhận!”
Bàn tay chìa quyển sách ra của Lư Kim Quý bỗng dưng khựng lại, cô ta thong thả nói: “Không sao, quyển sách này tặng cô, về phía cậu cả Ninh, có được chấp thuận hay không cũng không sao.”
Ninh Tú Phân nhìn cô ta, vẫn theo vô thức từ chối khách sáo: ” Cô nói đùa rồi, đồ trân quý như này tôi thật sự không thể nhận, chuyện không thành, tôi lại nhận đồ, vậy thì là tôi không đúng.”
Không hiểu sao …
Con người Lư Kim Quý với tác giả mà cô tưởng tượng từ mấy bài viết “Trận địa nhân gian” đã đọc trước đó, có một cảm giác tách biệt mãnh liệt.
Cậy tài khinh người đến mức độ này, không giống lẽ thường.
Ngay cả những nhà văn lớn như Lão Xá, Lỗ Tấn cũng chưa từng nghe nói sẽ như này.
Nếu như trước khi nói chuyện, cô còn có chút tò mò và muốn kết bạn.
Nhưng giờ đây, cô hoàn toàn chẳng còn hứng thú giao thiệp gì với vị chủ tịch Lư Kim Quý này nữa .
Lư Kim Quý khựng lại, chau mày: “Ninh Tú Phân, cô biết đấy, tôi có thể giúp cô lần này, sau này tôi cũng có thể giúp cô rất nhiều lần, làm bạn với tôi, chắc chắn sẽ thoải mái hơn so với làm kẻ thù với tôi đấy.”
Ninh Tú Phân trầm tư, như này là đang uy hiếp cô sao?
Đúng là thú vị …
Bỗng nhiên cô ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào Lư Kim Quý khẽ mỉm cười: “Chủ tịch Lư, con người tôi ấy à, đúng là rất thích kết giao bạn bè, nhưng tôi trước giờ chưa từng sợ kẻ địch nhiều, hơn nữa …”
Ninh Tú Phân dừng lại một chút, chậm rãi cười nói: ‘Kẻ thù của tôi thường muốn hại chết tôi, nhưng mà không biết vì sao, họ đều biến mất một cách bí ẩn, có lẽ là … Do tôi may mắn?”
Khoảnh khắc Lư Kim Quý chạm mắt với Ninh Tú Phân, cả người cứng đờ.
Cô gái trước mặt, đôi mắt sáng lạn đen láy sâu thẳm như cái giếng cổ tĩnh mịch, khinh miệt lại khiếp người, mang đến một cảm giác tàn nhẫn xảo trá.
Cứ như là chỉ ngay giây sau, cô có thể không chớp mắt đâm thẳng một nhát dao vậy, hoặc là đẩy người ta xuống tầng.
Đang ngày hè oi bức mà không khí lại như giảm xuống hai độ… khiến Lư Kim Quý và Trương Hồng Mai đều không khỏi rùng mình.
Lư Kim Quý thậm chí nhất thời không thốt nên lời.
Giống như là, cô thực sự sẽ làm cho cô ta biến mất.
Nhưng mà đột nhiên, Ninh Tú Phân đặt xuống lon nước ngọt trong tay, mỉm cười với bọn họ: ” Chỉ là đùa thôi mà, chiều nay tôi còn có lớp, tôi đi trước đây, cảm ơn lon nước ngọt của cô nhé, lần sau để tôi mời.”
Vừa nói xong, Ninh Tú Phân gật đầu với cô ta và Trường Hồng Mai, rồi quay người thản nhiên rời đi.
…
Nhìn theo bóng lưng dứt khoát rời đi của Ninh Tú Phân, bàn tay cầm sách của Lư Kim Quý ngưng giữa không trung, trên mặt lộ ra biểu cảm cứng nhắc.
Chưa bao giờ có ai từ chối sách của cô ta như vậy, ngoại trừ Ninh Bỉnh Vũ!
“Chủ tịch Lư …” Trương Hồng Mai cảm thấy bầu không khí không ổn lắm, tiến gần dè dặt hỏi.
Mặt Lư Kim Quý lộ ra sự tức giận với bực tức đè nén, mạnh tay vứt quyển sách “Bộp” một cái xuống đất.
“Chết tiệt, loại chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng!”
Trương Hồng Mai bất ngờ giật nảy mình, nhìn vào sắc mặt khó coi của Lư Kim Quý, cô ta không dám nói lời nào nữa, Chủ tịch vậy mà…
Lư Kim Quý hít một hơi sâu, cố gắng lấy lại bình tĩnh.
Cô ta thở dài: “Làm cô giật mình rồi nhỉ, chỉ là tại tôi … Tôi thực sự khó chịu quá… Cô ta đang nhục mạ tôi, chỉ bởi cô ta nhận một doanh nhân Hồng Kông làm anh em nuôi, còn có một phu nhân nhà tài phiệt làm mẹ nuôi, rõ là đang nhục mạ tôi!”
“Việc này…” Trương Hồng Mai ngơ ngác một chút, cô ta vẫn chưa kịp phản ứng lại, nhục mạ chuyện gì cơ?
… Là do không nhận sách sao?