Trương Hồng Mai thầm mắng Trương Chấn Quốc là cái đồ ngu ngốc khi nhìn thấy vẻ mặt kinh hãi của Ninh Tú Phân!
Xin lỗi mà cứ như đi viếng mộ vậy.
Môi cô ta giật giật rồi vội vàng bước tới nói với Ninh Tú Phân: “Đàn em à, Trưởng ban Trương đã làm sai nên có rất nhiều người đã phản ánh đến Chủ tịch Lư của Hội sinh viên khoa rồi!”
Ninh Tú Phân nhìn Trương Hồng Mai mà không biết người này là ai?
Cô quá bận nên hoàn toàn không biết mặt mũi vị Chủ tịch Hội sinh viên khoa như thế nào!
Tuy nhiên, vừa nãy họ đứng xa như vậy chắc cũng không nghe thấy cuộc đối thoại giữa cô và ông anh họ hờ này đâu nhỉ!
Trước biểu cảm đó, Trương Hồng Ngọc phát hiện ra Ninh Tú Phân không hề hay biết vị thần tượng mà lẽ ra ai ở đại học Phục Đán cũng phải biết.
Cô ta đột nhiên cảm thấy xấu hổ và tức giận, Ninh Tú Phân đúng là – không coi ai ra gì!
“Chủ tịch Hội sinh viên khoa Kinh tế đều có bài phát biểu khi tân sinh viên nhập học, chị ấy cũng có phát biểu khi em học năm nhất đó!”
Trương Hồng Mai nhẫn nhịn vì nhiệm vụ!
Ninh Tú Phân nghĩ mình ghét nhất là nghe những lời sáo rỗng, lúc đó cô đang mải mê suy nghĩ về việc bán nước có ga!
“Khụ, xin lỗi, trí nhớ tôi không tốt lắm.” Ninh Tú Phân khẽ ho.
Trương Hồng Mai nhếch mép: “Là thế này, Trưởng ban Trương dưới sự dạy bảo của Chủ tịch Lư đã nhận thức sâu sắc được sai lầm của mình nên đến đây để xin lỗi em, hy vọng đàn em có thể tha thứ cho Trưởng ban Trương, dù sao chúng ta đều là đồng chí.”
Ninh Tú Phân liếc nhìn Trương Chấn Quốc rồi nói: “Nếu Trưởng ban Trương đã nhận thức được lỗi sai của mình, vậy phiền anh ta viết tay một bản kiểm điểm đưa cho tôi được không?”
Trương Hồng Mai sững sờ không kịp phản ứng.
Sắc mặt Trương Chấn Quốc nhăn nhúm lại nói: “Bảo tôi viết bản kiểm điểm chỉ vì cô suốt ngày nịnh bợ và bán..”
Hắn ta đột nhiên hiểu ra được điều gì dưới ánh mắt vô cảm của Ninh Tú Phân, ngậm ngùi nuốt ngược lời định nói vào bụng.
“Xem ra, Trưởng ban Trương cũng không thật lòng nhận thức được sai lầm của mình thì còn gì để nói nữa đây?” Ninh Tú Phân khẽ cười nhạo rồi xoay người định bỏ đi.
Trương Hồng Mai vội đập vào cánh tay Trương Chấn Quốc: “Trương Chấn Quốc, đừng quên Chủ tịch đã dặn dò anh kiểm điểm như thế nào!”
Trương Chấn Quốc nhớ tới ánh mắt lạnh lẽo trong đôi mắt híp nhỏ của Lư Kim Quý đành hít sâu một hơi nói: “Được, tôi viết, tôi xin lỗi!”
Mẹ kiếp, một lũ đàn bà đê tiện, đợi năm sau Lư Kim Quý tốt nghiệp, hắn ta nhất định phải trở thành chủ tịch Hội sinh viên này!
Ninh Tú Phân nhìn vẻ mặt uất ức của Trương Chấn Quốc thì nhếch mép: “Anh phải viết rõ nguyên nhân, diễn biến sự việc, tại sao phải xin lỗi và đã tự kiểm điểm ra sao cuối cùng là ký tên và đóng dấu!”
Lời xin lỗi suông như vậy chẳng có tác dụng gì, đương nhiên phải có bằng chứng rõ ràng trong tay mới có thể nắm thóp được hắn ta chứ, còn muốn dùng thế nào là do cô quyết định!
Sắc mặt Trương Chấn Quốc nghe vậy càng trở nên khó coi – đúng là được voi đòi tiên!
Ngay cả Trương Hồng Mai cũng cảm thấy Ninh Tú Phân quá kiêu ngạo, nhưng cô ta không nói gì vì dù sao người viết bản kiểm điểm cũng không phải mình!
“Biết rồi.” Trương Chấn Quốc vẫn tức tối đồng ý.
Ninh Tú Phân hài lòng gật đầu nhìn Trương Hồng Mai: “Vậy, phiền chị chuyển lời cảm ơn của tôi đến Chủ tịch Lư.”
Trương Hồng Mai nhoẻn miệng: “Hay là Ninh Tú Phân tự đến cảm ơn chủ tịch Lư đi, chủ tịch Lư của chúng tôi là người rất tốt!”
Ninh Tú Phân khựng lại, ồ, có phải vị Chủ tịch Hội sinh viên khoa này muốn nói chuyện với cô sao?
Cô suy nghĩ một lát: “Được.”
Cô cũng khá tò mò, không biết người phụ nữ lợi hại dám mắng mỏ ông anh trai hờ của cô là người như thế nào.
Bây giờ Trương Hồng Mai mới mỉm cười đuổi Trương Chấn Quốc đi như đuổi ruồi, đi cùng Ninh Tú Phân đến văn phòng Hội sinh viên.
“Để tôi giới thiệu chủ tịch của chúng ta cho em biết, Nhân Gian Trận Địa là bút danh của chị ấy, không biết em đã từng nghe qua chưa?” Trương Hồng Mai hỏi.
Ninh Tú Phân suy nghĩ rồi đột nhiên nhớ tới trước đây lúc rảnh rỗi, bà Hạ thường xem báo chí của sinh viên, hình như có nhìn thấy một số bài bình luận và tản văn rất có tư tưởng.
Cô cũng xem qua, hình như là bút danh “Nhân Gian Trận Địa” này.
Nội dung bài viết chủ yếu là phê phán một số sự kiện và hiện tượng thời sự, cũng có một số bài viết cổ vũ phụ nữ tự lập tự cường đúng là rất có tư tưởng.
Sau khi biết bút danh này là của phụ nữ, trước đây cô còn rất ngưỡng mộ!
Ninh Tú Phân gật đầu: “Đã từng đọc qua rồi, các bài viết viết rất hay và có tính tư tưởng.”
Trương Hồng Mai phấn khích nắm lấy tay Ninh Tú Phân: “Đúng vậy, chủ tịch Lư của chúng ta là người có tầm nhìn xa trông rộng!”
Cô ta kích động lắc cánh tay Ninh Tú Phân: “Rất vui vì em cũng đồng ý về tư tưởng này hãy cùng chúng tôi noi theo bước chân của chủ tịch Lư, em có muốn gia nhập Hội sinh viên không!”
Ninh Tú Phân lặng lẽ rút tay về: “Xin lỗi, tôi đang tham gia dự án của thành phố, phải tự mình thu xếp thời gian để học bù các môn học ở trên trường nên không có nhiều thời gian tham gia hoạt động của Hội sinh viên.”
Trương Hồng Mai thấy vậy thì thất vọng: “Tiếc quá, em đã đọc tác phẩm của chủ tịch Lư nghĩa là chúng ta cùng chung chí hướng, nếu gia nhập Hội sinh viên thì sẽ biết có rất nhiều bạn học cũng ngưỡng mộ và sùng bái chủ tịch Lư giống như em.”
Ninh Tú Phân: “À…”
Ai sùng bái? Cô sao?
Cô nhìn Trương Hồng Mai đang hưng phấn, bỗng có cảm giác quen thuộc kỳ lạ như nhìn thấy những fan cuồng của mấy chục năm sau đang ra sức “dụ dỗ” người khác hâm mộ thần tượng của mình.
“Cái đó… Chắc mọi người sẽ không viết mấy bài phân tích bình luận về bài viết của chủ tịch Lư đâu nhỉ?” Ninh Tú Phân nhịn không được bật cười.
Mắt Trương Hồng Mai sáng như đèn pha: “Ôi chao, sao em biết hay vậy? Mỗi tuần các bạn trong Hội sinh viên chúng ta đều có buổi đọc và thảo luận bài viết của chủ tịch Lư, sau đó viết cảm nhận sau rồi đóng thành tập, tôi thấy bài viết của chủ tịch Lư lúc nào cũng mới mẻ!”
Ninh Tú Phân: “…”
Cô suýt nữa thì quên mất fan cuồng thì thời đại nào cũng có, fan hâm mộ của Hải Tử còn cuồng nhiệt hơn nhiều…
Thời buổi này chẳng có giải trí gì nhiều nên mọi người cực kỳ sùng bái mấy người thường xuyên được lên báo.
Ai được lên báo là bố mẹ đều mang ra khoe khoang với cả con gián qua đường…
Này con gián, mày có biết con tao được lên báo chưa?
Huống chi vị chủ tịch Lư này còn xuất bản sách và bài viết cũng rất hay thì việc có một nhóm fan cuồng nhiệt như vậy cũng không lạ.
Nhưng cảm giác này khiến cô nhớ tới thời kỳ vận động quần chúng hỗn loạn mấy năm về trước… một số người hô khẩu hiệu và những người khác thì theo sau.
Bản thân cô làm trâu bò mải mê kiếm tiền thì không nên xen vào sở thích của các cô gái trẻ.
Ninh Tú Phân khẽ ho rồi nói qua loa: “À, ra vậy.”
Trương Hồng Mai thái độ trở nên thân thiết hơn rất nhiều cứ như thể đã coi Ninh Tú Phân là người một nhà, kéo cô đi đến văn phòng Hội sinh viên.
“Chủ tịch Lư ơi, Ninh Tú Phân đến rồi, em ấy cũng đã đọc rất nhiều bài viết của chị và rất thích chị!” Trương Hồng Mai phấn khích kéo Ninh Tú Phân đến.
Ninh Tú Phân: “…”