Trương Chấn Quốc rất là khó hiểu.
Hắn ta nhớ không nhầm thì học kỳ trước, Ninh Tú Phân ở khoa Kinh tế còn nổi tiếng toàn trường.
Mặc dù cô đã xin nghỉ học vào nửa kỳ sau, nhưng đa số mọi người chỉ nghe danh chứ chưa từng gặp mặt.
Giảng viên và giáo sư trong khoa có hai luồng ý kiến trái chiều về Ninh Tú Phân.
Phần lớn giảng viên đều công nhận tuy tuổi còn nhỏ nhưng cô đã có cơ hội trực tiếp tham gia vào dự án cải cách thương mại của thành phố, còn biến Kỷ Nguyên Chi Tâm thành địa điểm văn hóa nổi tiếng.
Điều này chứng tỏ cô là một sinh viên có tầm nhìn và năng lực.
Tuy nhiên, một số giảng viên khác lại cho rằng nền tảng lý thuyết của cô không vững chắc, điểm thi lúc nào cũng suýt soát. Cô quá tham vọng chỉ chăm chăm vào việc kiếm tiền, tạo nên hình ảnh không tốt cho sinh viên khác.
Chủ tịch Lư chắc chắn ủng hộ tuyệt đối cho quan điểm thứ hai. Cô ta không chỉ lấy Ninh Tú Phân ra làm ví dụ xấu và yêu cầu mọi người phân tích và phê phán cô trong các cuộc họp Hội sinh viên.
Thành viên Hội sinh viên đều cho rằng Ninh Tú Phân không hề có sự tích cực cầu tiến của một sinh viên thời đại mới, mà là loại người phù phiếm khoe khoang chỉ biết luồn lách, trục lợi cá nhân.
Nghe Chủ tịch Lư nhận xét nhiều khiến hắn ta không hiểu nổi vì sao Ninh Tú Phân lại được nhận học bổng và không cần đi học?
Cô chỉ là một sinh viên năm nhất, đâu giống như Chủ tịch Lư đã từng là chủ tịch Hội phụ nữ của nhà máy có kinh nghiệm đấu tranh và công tác rất phong phú trước khi vào đại học.
Hắn ta thấy loại phụ nữ dựa dẫm vào nhan sắc và nịnh hót như cô thì có bản lĩnh gì để leo lên vị trí cao chứ? Tác phong như vậy không xứng đáng làm sinh viên đại học, các giáo viên đều bị lừa hết rồi!
Nhất là khi nghe chuyện cô đến phòng của thương gia Hồng Kông ở khách sạn lúc nửa đêm, hắn ta càng tin Ninh Tú Phân là nữ sinh có lối sống buông thả.
Ai ngờ miệng lưỡi Ninh Tú Phân sắc bén như vậy.
Chỉ nói vài câu ở hành lang không chỉ khiến mọi người thay đổi ấn tượng về mình, mà cả hắn ta cũng không dám nói gì cô nữa!
Vài bạn cùng phòng trước đây ghét Ninh Tú Phân, vậy mà lại quay xe muốn lợi dụng hắn ta để lấy lòng Ninh Tú Phân đổi lấy phần thưởng.
Đúng thật tức chết mà!
Thế nhưng…
“Chẳng phải Chủ tịch Lư cũng không thích bọn họ sao? Tại sao còn phải lên tiếng bênh vực cho họ?” Cuối cùng Trương Chấn Quốc cũng không nhịn được nữa, phẫn nộ hỏi.
Lư Kim Quý khoanh tay thản nhiên nói: “Tôi ghét nhất là kiểu gieo rắc thói xấu cho sinh viên thế này. Nhưng chỉ xử việc chứ không xử người nên tuyệt đối sẽ không bịa đặt lời đồn thất thiệt cho con gái nhà người ta. Chiều nay anh đi xin lỗi Ninh Tú Phân và nói rõ là tôi bảo anh làm vậy.”
Trương Chấn Quốc ngẩn người: “Xin lỗi…”
Hắn ta lập tức nổi giận: “Dựa vào cái gì mà tôi phải xin lỗi chứ!”
Lư Kim Quý lạnh lùng quay đầu nhìn hắn ta: “Dựa vào việc phải có sự đồng ý của tôi thì anh mới có thể tiếp tục ở lại Hội sinh viên. Một tên Trưởng ban tuyên truyền có phẩm chất kém cỏi thì không thích hợp ở lại đây, đừng nói đến chuyện được khen thưởng!”
Cơn giận ngập tràn trong lòng Trương Chấn Quốc cuối cùng biến thành quả bóng xì hơi: “Tôi biết rồi, tôi sẽ đi.”
Lư Kim Quý quay đầu lạnh lùng nói: “Được rồi ra ngoài đi, chiều nay Hồng Mai sẽ đi cùng anh.”
Trương Chấn Quốc rời đi trong tức giận và chán nản.
Lư Kim Quý cười khẩy nhìn bóng lưng hắn ta: “Lũ đàn ông các người thật không biết điều, lúc nào cũng phải dạy dỗ mới chịu. Cả Trương Chấn Quốc và Ninh Bỉnh Vũ…”
Cô ta kiêu ngạo khịt mũi: “Già đầu rồi mà vẫn không biết cách làm người.”
Trương Hồng Mai vội vàng nịnh hót: “Đúng vậy, Chủ tịch cho anh ta làm trợ lý là nể mặt lắm rồi, loại người như anh ta không xứng chút nào!”
Cái thứ con buôn Hồng Kông tép riu mà cũng dám giở trò trước mặt Chủ tịch!
Lư Kim Quý thản nhiên gật đầu, dặn dò cô ta: “Chiều nay em đi cùng anh ta đến gặp Ninh Tú Phân nhớ bảo là chị đã giúp cô ấy giải quyết chuyện này, biết chưa?”
Trương Hồng Mai nghiêm túc gật đầu: “Em hiểu rồi!”
Cô ta dừng lại có chút do dự: “Nếu như Sở Hồng Ngọc tham lam tiền tài không chịu từ bỏ chức vụ trợ lý thư ký, còn cố ý quyến rũ tên thương gia Hồng Kông kia…”
Lư Kim Quý nheo mắt khoanh tay cười khinh bỉ:
“Từ khi chị xuống nông thôn cho đến khi tham gia công tác mười mấy năm chưa bao giờ sợ hãi cũng như thua bất kỳ thế lực nào! Nếu không muốn thay đổi tư tưởng, vậy thì chị có rất nhiều cách để cô ta nhận ra chọc giận chị sẽ không có kết cục tốt đẹp!”
Cô ta dừng lại mỉm cười vỗ nhẹ vai Trương Hồng Mai: “Hơn nữa chẳng phải còn có các em sao? Có các em thì chị sẽ không sợ bất kỳ ai bắt nạt mình nữa! Sự ủng hộ của các em mãi là động lực để chị tiến về phía trước!”
Trương Hồng Mai đỏ mặt: “Chủ tịch Lư yên tâm, chị là tấm gương của chúng em, chúng em tuyệt đối sẽ không cho phép bất kỳ ai sỉ nhục và bắt nạt thần tượng của chúng em cả!”
…
Sở Hồng Ngọc rời khỏi văn phòng Hội sinh viên mà không ngờ bản thân lại trở thành kẻ xấu “bắt nạt” và “sỉ nhục” Chủ tịch Lư Kim Quý.
Cô ấy đang nghĩ phải đi báo với Ninh Tú Phân biết mình đã nhận được vị trí trợ lý thư ký!
Nhưng mà cô ấy không tìm thấy Ninh Tú Phân ở ký túc xá.
“Ninh Ninh đâu rồi?” Sở Hồng Ngọc buồn bực nhìn Nghiêm Dương Dương đang tập ép dẻo trên tường.
Nghiêm Dương Dương vừa ép dẻo vừa húp mì: “À hình như là đi ăn cơm ở nhà ông Đường và bà Hạ rồi!”
Sở Hồng Ngọc nghĩ ngợi đành thôi vậy, cô ấy đến nhà ăn ăn trước chờ Ninh Tú Phân về rồi nói chuyện kỳ lạ hôm nay cho cô nghe.
…
“Hả? Lạ vậy sao? Có chị gái thần kỳ nào dám mắng anh á?”
Ninh Tú Phân vừa húp ốc, vừa khó tin nhìn Ninh Bỉnh Vũ.
Ninh Bỉnh Vũ lấy khăn tay che mũi, vẻ mặt ghét bỏ: “Ngậm miệng! Đừng có vừa ăn vừa nói chuyện!”
Ninh Tú Phân cúi đầu nhìn bát măng chua xào sả ốc của mình: “…”
Tên này dám chê mùi măng chua hôi thối sao? Là măng chua do bà tự muối đấy nhé!
“Bốp!”
Một tiếng vỗ vang dội phát ra sau gáy Ninh Bỉnh Vũ.
“Thằng nhóc thối tha, cậu có ý gì hả? Món tôi nấu là đồ bỏ đi sao?” Giọng nói lạnh lùng hung dữ của bà Hạ vang lên sau lưng anh ta.
Ninh Bỉnh Vũ bị đánh rơi cả kính ong ong đầu, suýt chút nữa thì bị đánh úp mặt vào đĩa thức ăn.
Tony nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy rồi đưa lại kính cho anh ta: “Đại thiếu gia cẩn thận!”
Ninh Bỉnh Vũ che gáy, ngẩng đầu lạnh lùng liếc nhìn Tony:
Cậu cả là loại người rẻ mạt đến mức kính râm còn quan trọng hơn sự an toàn của anh ta sao?