Sở Hồng Ngọc nhìn Lư Kim Quý.
Dù nét mặt Lư Kim Quý tỏ vẻ nhã nhặn nhưng giọng nói lại mang theo mệnh lệnh không thể từ chối.
Hồng Ngọc xinh đẹp khẽ nhướng mày đáp: “Được.”
Kim Quý thấy cô ấy đồng ý, kiêu ngạo xoay người rời khỏi đây.
Cô gái vừa lùn vừa mập có mái tóc ngắn tên là Tiểu Tứ cùng cô gái gầy gò bện tóc hai bên trừng mắt nhìn Hồng Ngọc rồi đi theo sau Kim Quý.
Hồng Ngọc nheo đôi mắt phượng chậm rãi bước theo.
Cô ấy muốn biết vị Chủ tịch Hội sinh viên này muốn nói gì.
…
Phòng Chủ tịch Hội sinh viên khoa.
Những cô gái với sắc mặt lạnh tanh đứng ngoài cửa phòng im lặng quan sát Hồng Ngọc đang tiến lại gần.
Tiểu Tứ từ trong phòng đi ra thấy Hồng Ngọc, thì nhanh chóng chuyển sang thái độ niềm nở nói: “Vào đi, chủ tịch Lư chịu nói chuyện chứng tỏ cô vẫn còn cơ hội sửa sai, cứ gọi tôi là A Tứ.”
Hồng Ngọc cảm thấy cực kỳ khó chịu khi nghe giọng điệu này. Những năm tháng hỗn loạn trước đây, mấy lũ người xấu xa trong đơn vị leo lên được chức vụ trong Cách mạng Văn hóa đều thích nói chuyện với giọng điệu ban ơn như vậy.
Bọn chúng đều dùng giọng điệu này mỗi khi đi ăn hiếp bố mẹ cô ấy.
Hồng Ngọc thản nhiên đáp: “Biết rồi, Lão Tứ.”
Nói xong, cô ấy đẩy cô gái to mập trước mặt mình ra rồi bước vào phòng.
Lý Tứ Đệ tối sầm mặt mày nhưng vẫn nghiến răng chịu đựng, nhổ một bãi nước bọt xuống đất nhìn bóng lưng yểu điệu, quyến rũ của Hồng Ngọc: “Con cáo già!”
Cô gái gầy gò bện tóc hai bên cau mày: “Cẩn thận đấy Tứ Đệ, chủ tịch Lư đã nói bọn mình phải văn minh, lịch sự, không được giữ cái thói quen khạc nhổ bừa bãi ở quê. Cậu muốn chủ tịch Lư biết chuyện này sao?”
Lý Tứ Đệ khịt mũi dùng chân chà chà bãi nước bọt trong bất mãn: “Biết rồi!”
Hồng Ngọc bước vào xem xét quanh phòng.
Đây là lần đầu tiên cô ấy vào văn phòng Chủ tịch Hội sinh viên khoa.
Giáo viên còn chưa chắc có phòng riêng thế mà Lư Kim Quý đã kiếm được, đúng thật không tầm thường!
Tuy chỉ là phòng kho được cải tạo cũng không lớn lắm, nhưng cũng đủ để thấy Lư Kim Quý rất có tiếng nói trong trường.
Trên bức tường bên phải trong phòng có treo một bức thư pháp lớn với nét chữ khá bay bổng: “Phụ nữ đâu kém gì đàn ông, dám làm nên trời đất mới!”
Hồng Ngọc cau mày rồi nghe thấy giọng nữ trầm ấm tỏ vẻ thân thiết vang lên sau lưng: “Hồng Ngọc đến rồi à, ngồi uống trà đi.”
Hồng Ngọc quay người đã thấy Lư Kim Quý đưa cốc sứ cho mình.
Hồng Ngọc nhận lấy rồi thản nhiên hỏi: “Không biết chủ tịch Lư muốn dặn dò tôi điều gì?”
Nói thật, tuy nhan sắc của vị Chủ tịch Hội sinh viên khoa kinh tế này khá bình thường, nhưng vóc dáng rất đẹp thướt tha, đầy đặn cao khoảng 1m61.
Cùng với mái tóc uốn xoăn dài thì nhìn từ phía sau không khác gì là người đẹp.
Đôi mắt dài hẹp hơi sưng của Lư Kim Quý lóe sáng, mỉm cười ra hiệu cho cô ấy ngồi xuống: “Quả không sai, ngay khi nhận được hồ sơ của cô là tôi đã biết Hội sinh viên khoa chúng ta sắp có thêm một cô gái ưu tú.”
Hồng Ngọc thản nhiên nói: “Chủ tịch quá khen rồi.”
Lư Kim Quý thở dài: “Hôm nay cô cũng thấy rồi đấy, tên thương gia Hồng Kông kia luôn tỏ vẻ thượng đẳng khinh thường người nội địa chúng ta như thế nào, cứ như thể người khác sẽ dễ dàng bị sỉ nhục chỉ với 100 tệ vậy. Tên đó không hề muốn trao cơ hội học tập như chúng ta đã nghĩ.”
Hồng Ngọc không nói chỉ mỉm cười: “Ừm.”
Lư Kim Quý nhấp một ngụm trà rồi chân thành nói với Hồng Ngọc: “Tôi có nhiều kinh nghiệm cũng lớn hơn cô vài tuổi. Nói thật những kẻ coi tiền như rác như vậy chỉ biết coi thường phụ nữ, cô theo anh ta chỉ chuốc lấy khổ thôi, thậm chí còn…”
Cô ta cau mày ngập ngừng.
Hồng Ngọc nghi hoặc: “Thậm chí cái gì?”
Lư Kim Quý nghiêm túc nói: “Những tên thương gia Hồng Kông đối xử rất tùy tiện với phụ nữ, cậu không có kinh nghiệm xã hội mà đi làm thư ký cho anh ta thì chỉ sợ dễ bị ức hiếp, đến lúc đó muốn kêu oan cũng không ai nghe!”
Cô ấy thở dài, đầy lo lắng: “Hình như cô đã có vị hôn phu rồi phải không? Nếu anh ấy mà biết cô đi làm thư ký cho loại người như vậy, e là sẽ ảnh hưởng đến tình cảm đôi bên đấy.”
Sở Hồng Ngọc khẽ cong đôi mắt phượng quyến rũ nhìn Lư Kim Quý từ trên xuống dưới hỏi: “Sao hôm nay chủ tịch Lư lại tốt bụng đi lo chuyện của người khác thế nhỉ?”
Lư Kim Quý thấy phản ứng của cô ấy khác hẳn với những cô gái nhỏ thường ngày vẫn luôn ngưỡng mộ mình.
Cô ta thở dài: “Cô cũng biết đấy, phụ nữ chúng ta phải giúp đỡ lẫn nhau cũng như tình huynh đệ của cánh đàn ông vậy. Tôi muốn nói rõ cho cậu hiểu rõ, nó không đáng để đánh mất lòng tự trọng của mình chỉ vì một trăm tệ.”
Hồng Ngọc giơ tay ra vẻ tò mò ngắt lời cô ta: “Ý chủ tịch Lư là muốn tôi từ bỏ vị trí này? Nhưng dù có bỏ thì cũng sẽ có nữ sinh, nam sinh khác đến ứng tuyển. Chẳng lẽ cô lại đi “cứu vớt” tất cả bọn họ?”
Lư Kim Quý ôn hòa và điềm tĩnh như một người chị cả nhìn cô: “Tôi hy vọng tất cả các cô gái đều sống tốt, nhưng tôi chỉ có thể cố gắng hết sức để cứu vớt những con cừu non đang đứng bên bờ lạc lối, còn nếu đối phương không nghe lời thì cũng đành chịu thôi. Dù sao lời thiện ý khó khuyên được người cố chấp.”
Hồng Ngọc nhẹ nhàng phủi phủi lớp sơn móng tay đỏ rực trên đầu ngón tay trắng nõn: “Ôi chao, cảm động quá! Nhưng chủ tịch Lư à, tôi cũng muốn cứu rỗi những con cừu non lạc lối giống cô, nên đã quyết định hy sinh thân mình!”
Cô ấy dừng lại trước ánh mắt lạnh lùng dần của Lư Kim Quý rồi nhún vai cười: “Nếu tôi không xuống địa ngục, thì ai sẽ xuống đây? Để tôi gánh vác trọng trách bi tráng bị bọn tư bản Hồng Kông kia làm nhục là được rồi, sao có thể để các bạn học khác chịu khổ chứ!”
Sở Hồng Ngọc nói xong quay người vẫy tay chào rời đi: “Nếu không còn việc gì nữa thì tôi đi trước đây, tôi còn phải chuẩn bị tinh thần làm trâu ngựa và cải tạo tư tưởng cho bọn tư bản nữa.”
Lư Kim Quý lạnh lùng nhìn bóng lưng cô ấy: “Bạn học Hồng Ngọc à, cô hẳn đã biết bản thân mình khác với Ninh Tú Phân. Cô ta nghe nói là trẻ mồ côi không nơi nương tựa, phải bám víu vào bọn tư bản thì mới tìm được đường sống ở Thượng Hải!”
Cô ta dừng lại: “Nhưng cô thì sao, là người dân địa phương bố mẹ đều có công việc ổn định, chắc chắn tương lai cũng sẽ làm việc ở cơ quan nhà nước. Nhưng nếu có quá khứ dây dưa với nhà tư bản thì sẽ ảnh hưởng đến công việc của cô.”
Hồng Ngọc bỗng bật cười: “Chuyện này chủ tịch Lư cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ cố gắng cải tạo tư tưởng cho mấy bọn tư bản!”
Nói xong, cô ấy không chút lưu luyến xoay người rời đi.
Sự lạnh lẽo ánh lên thoáng qua trong đáy mắt Lưu Kim Quý khi nhìn bóng lưng cao ráo, yểu điệu của Sở Hồng Ngọc.
Nhưng khi thấy Lý Tứ Đệ và hai cô gái khác bước vào, cô ta đã sớm trở về phong thái dịu dàng, nho nhã như thường ngày: “Thật là ngỗ nghịch.”
Cô gái gầy gò bện tóc hai bên cau mày đẩy gọng kính: “Sao vậy? Hồng Ngọc không nghe lời khuyên của chủ tịch ư?”
Lý Tứ Đệ nghe vậy gào lên: “Em đã bảo con nhỏ đó là loại hồ ly tinh không biết điều mà!”