Lần đầu tiên cậu cả Ninh bị người ta chỉ đích danh như vậy, anh không biểu cảm quay mặt lại nhìn Lư Kim Quý: “Nếu cô có gì muốn hỏi, có thể hỏi người khác sau khi kết thúc buổi tuyển dụng.”
Lư Kim Quý nhướng mày: “Nếu tôi chỉ muốn hỏi anh thì sao? Chẳng lẽ cậu cả Ninh không có khả năng trả lời tôi?”
Cô ta luôn được người ta tôn thờ, không giống với những sinh viên trẻ ứng tuyển khác. Anh sẽ mãi nhớ rằng cô có đầu óc, dám thách thức anh, là người phụ nữ có thể đứng cùng anh!
Cậu cả Ninh: “…”
Anh đột nhiên nhớ đến lời của em gái xá xíu hỏi anh tại sao chia tay với Tra Mỹ Linh.
Có phải anh đột nhiên gặp một người phụ nữ, thấy cô ấy rất cá tính, rất đặc biệt, sau đó anh thích mê cô ấy, cô ấy từ chối anh, anh bắt đầu dằn vặt cô ấy, sau đó cô ấy trốn chạy anh đuổi theo, cô ấy không thể thoát khỏi anh…
Thúi hoắc!
Anh đột nhiên thấy tâm trạng rất bực bội. Anh tốn công đến tham gia buổi tuyển dụng nhỏ này thì thà đi trêu chọc em gái xá xíu còn hơn!
Cậu cả Ninh không thèm để ý đến Lư Kim Quý, lạnh lùng nói với trợ lý Diệp: “Anh cứ tiếp tục phỏng vấn, tôi đi tìm cô bảy (????) trước.”
Mẹ anh từ nhỏ đã nói nhà họ Ninh có năm anh em, coi Tra Mỹ Linh là người thứ sáu, tương lai khi tìm được em gái sẽ là người thứ bảy.
Trợ lý Diệp gật đầu: “Vâng.”
Ninh Bỉnh Vũ đứng dậy, dẫn Mark và mấy người ra ngoài.
Lư Kim Quý không ngờ đối phương hoàn toàn không để ý đến mình, nói đi là đi, mặt cô ta biến sắc, lúc đỏ lúc xanh rồi lại trắng bệch.
Cô ta nắm chặt bài phát biểu trong tay, khuôn mặt trầm xuống: “Thật không lễ phép! Đây chính là sự kiêu ngạo của nhà tư bản sao! Anh nên xin lỗi tôi!!”
Nhưng lần này các thành viên hội sinh viên phụ trách duy trì trật tự không dám phụ họa, chỉ thể hiện vẻ phẫn nộ.
Trợ lý Diệp nhìn cô ta, lịch sự nói: “Bạn học này, phiền cô nhường chỗ, còn người khác cần phỏng vấn.”
Lư Kim Quý lạnh lùng liếc nhìn anh ta: “Kiêu ngạo là bản chất của các người sao! Thật nực cười!”
Những sinh viên khác bên dưới đang chờ phỏng vấn đâu biết cô ta là chủ tịch hội sinh viên khoa kinh tế, bực bội lẩm bẩm:
“Xuống đi, mọi người còn đang chờ đấy!”
“Không biết là cô ta đến phỏng vấn hay là đến soi mói người khác nữa!”
Ánh mắt dài hẹp của Lư Kim Quý lóe lên sự tức giận, cô ta lạnh lùng nhìn họ, đặc biệt là các nam sinh: “Con gái thì không nói làm gì, con trai cũng toàn là một đám mềm yếu, không ai dám đối đầu với nhà tư bản!”
Nói xong, cô ta xoay người bước xuống, lạnh mặt đi ra ngoài.
Các nam sinh bị mắng tỏ vẻ ngơ ngác: “…”
Có người không nhịn được lẩm bẩm: “Có bệnh hả, cô ta có khí phách thế sao còn đến phỏng vấn công việc của nhà tư bản làm gì, hô khẩu hiệu giỏi thế chắc còn sống trong thời cách mạng văn hóa nhỉ!”
…
Ninh Bỉnh Vũ sầm mặt dẫn người ra ngoài, đi vài bước thì thấy một bóng dáng cao gầy trong hàng đứng đợi.
Không có lý do gì khác, chỉ bởi vì quá nổi bật xinh đẹp trong đám người bình thường.
Nhưng cậu cả Ninh đã quen với các mỹ nhân Hồng Kông rồi, chỉ cảm thấy quen mặt, hơi suy nghĩ một chút.
Đúng rồi, bạn cùng phòng của em gái xá xíu!
Đó là người tiếp quản việc kinh doanh nước soda của em gái xá xíu, là người đã tiếp thị kế hoạch bán nước soda cho anh, hình như… là bạn tốt của em gái xá xíu?
Anh nheo mắt, đột nhiên dừng lại trước mặt Sở Hồng Ngọc: “Cô là bạn cùng phòng và bạn học của Ninh Tú Phân?”
Sở Hồng Ngọc ngẩn người, cô đã quen với ánh mắt của mọi người nhìn mình, nhưng cậu cả Ninh dừng bước trước mặt cô, gần như mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía cô.
Cô không sợ hãi, nhẹ nhàng gật đầu: “Đúng, tôi là bạn học của Ninh Tú Phân.”
Cô muốn phỏng vấn, nhưng không muốn bị cho là đã đi cửa sau.
Nhất là Ninh Tú Phân nói rằng anh trai cô ấy khá khắc nghiệt, có thành kiến với em gái, nên cô đừng nhắc tới cô ấy.
Ninh Bỉnh Vũ nhìn cô từ trên xuống dưới, đột nhiên hỏi bằng tiếng Anh: “Cô là người ở đâu, tiếng Anh của cô có trôi chảy không, nghe nói đọc viết văn bản có vấn đề gì không?”
Sở Hồng Ngọc dừng lại, sau đó cũng trả lời bằng tiếng Anh: “Tôi là người Thượng Hải, tiếng Anh của tôi nghe nói đọc viết không bằng các bạn học ngành tiếng Anh, nhưng giao tiếp cơ bản không có vấn đề.”
“Bố tôi nói tiếng Anh rất tốt, tôi cũng sẵn sàng nỗ lực cải thiện trình độ tiếng Anh của mình trong tương lai.”
Ninh Bỉnh Vũ hỏi tiếp: “Kế hoạch lần trước là do cô tự làm sao?”
Sở Hồng Ngọc hơi nghi ngờ, anh muốn hỏi về việc thực hiện kế hoạch sao?
Cô gật đầu, dùng tiếng Anh không quá lưu loát trả lời: “Là tôi và một bạn cùng phòng khác cùng làm, nếu ngàii cần báo cáo kết quả, tôi có thể hẹn bạn cùng phòng của tôi rồi chọn thời gian, chúng tôi có thể cùng báo cáo cho ngài…”
Ninh Bỉnh Vũ nhíu mày, giơ tay lên: “Được rồi, chọn cô luôn.”
Anh quay sang nhìn Mark: “Cậu đi lấy lý lịch của cô ấy, ba ngày sau bảo cô ấy đến gặp cậu báo cáo, tiện thể nói với trợ lý Diệp không cần chọn người nữa.”
Chọn bạn cùng phòng của em gái xá xíu ít nhất còn biết rõ lý lịch hơn là chọn một người lạ lùng như vừa nãy.
Mark cũng ngạc nhiên, nhưng đã quen với phong cách của sếp, cậu ta nhìn Sở Hồng Ngọc cũng đang sững sờ, nói bằng tiếng phổ thông không chuẩn: “Phiền cô đưa lý lịch cho tôi.”
Sở Hồng Ngọc theo phản xạ đưa ra, Mark nhận lấy.
“Đi thôi.” Ninh Bỉnh Vũ đeo kính râm, bình thản rời đi.
Khí thế của anh ta quá mạnh mẽ thản nhiên, không ai dám nói gì, nhưng khi người Hồng Kông đi xa rồi, các sinh viên mới dám nhìn nhau, không nhịn được nhìn Sở Hồng Ngọc.
“Thế là xong rồi hả?”
“Vậy chúng ta còn xếp hàng làm gì!”
“Thật nực cười!”
Lư Kim Quý vừa bước ra, mặt tái xanh, đôi môi đỏ mím chặt, vốn đã lạnh lùng, giờ trông còn nghiêm nghị hơn.
Dù có mấy học sinh phê phán Sở Hồng Ngọc, nhưng cũng có người không kìm được cười nhạo Lư Kim Quý.
“Ồ, chẳng phải là chủ tịch nói sẽ tiết kiệm thời gian cho mọi người sao? Quả nhiên, cô ấy vào, người Hồng Kông lập tức đi liền.”
“Còn tưởng chắc chắn sẽ chọn cô ta cơ, lý lịch dày cộm, kết quả… không thắng được nhan sắc.”
Những người ủng hộ Lư Kim Quý gồm cả nam lẫn nữ nhìn nhau một lúc, rồi tức giận nhìn Sở Hồng Ngọc.
Sở Hồng Ngọc mới từ trạng thái sững sờ tỉnh lại, cô phát hiện dường như mình bị mọi người ghét bỏ?
Nhưng…
“Sao cô lại như vậy chứ hả, ỷ vào có chút nhan sắc, dựa mặt để chiếm chỗ hả?” Cô nàng lực lưỡng mắng Sở Hồng Ngọc.
Cô gái gầy guộc tết tóc cười lạnh: “Trường ta có người như vậy thật đáng xấu hổ, không biết làm sao mà vào được hội sinh viên nhỉ.”
Sở Hồng Ngọc lập tức lạnh mặt: “Cái gì gọi là dựa mặt chiếm chỗ? Vừa rồi là tôi chủ động bắt chuyện à? Nam sinh tạo tin đồn bậy bạ, các cô đều là nữ sinh, tự mình nhìn thấy cậu cả Ninh hỏi tôi trả lời mà còn nói những lời này, không thấy ghê tởm sao!”
Ba bốn người bạn khác của Lư Kim Quý lập tức giận dữ.
“Cô còn dám nói nữa ư! Nhìn cô như đồ hồ ly tinh ấy!”
“Nhìn cách hành xử của cô là biết cô chả ra gì rồi!”
Lư Kim Quý thấy vậy đột nhiên bước tới, nghiêm túc nói với cô nàng lực lưỡng: “Tiểu Tứ, đừng nói nữa, tôi tin rằng bạn Hồng Ngọc không cố ý, mọi người đều thấy chính người Hồng Kông gây rắc rối cho cô ấy trước.”
Cô ta nói xong, những người khác lập tức im lặng.
Nói rồi, Lư Kim Quý nhìn Sở Hồng Ngọc, đột nhiên hạ giọng: “Hồng Ngọc, có tiện nói chuyện một chút không?”