Mặc dù trong chuyện tình cảm nam nữ thì Trần Thần đúng là một gã khờ khạo, nhưng trong những chuyện khác thì rất tinh ranh, nếu không sao có thể lên làm đội trưởng sau khi Vinh Cẩm Thiêm đi chứ? Còn có thể không chút áy náy lừa tiền của lãnh đạo Vinh để cho Vinh Cẩm Thiêm tiêu xài?
Sở Hồng Ngọc thở dài: “Bản tính con người đều như nhau.”
Khi đi qua bảng thông báo, cô ấy đột nhiên nhớ ra điều gì, khẽ ho một tiếng: “Cái này… có một chuyện, có lẽ cô chưa biết…”
Ninh Tú Phân thấy cô ấy ấp a ấp úng một cách kỳ lạ bèn trêu chọc: “Ôi chao, ai khiến chị Sở của chúng ta lúng túng thế này? Có tình yêu mới à?”
Từ khi chạn vương Tô Học Minh bị bắt, Sở Hồng Ngọc đã trở nên trầm lặng hơn hẳn. Dù có nhiều người theo đuổi, cô ấy không còn hứng thú với ai cả.
Sở Hồng Ngọc không vui, dùng bàn tay mềm mại của mình vỗ nhẹ vào đầu Ninh Tú Phân: “Cô nói linh tinh gì vậy, tôi đã đoạn tuyệt với tình yêu rồi, cô không biết sao!”
Nói rồi, cô ấy rút từ túi ra một phong bì: “Đây là thông báo tuyển dụng trợ lý thư ký nội địa của cậu cả nhà họ Ninh, thầy giáo ở phòng công tác bảo là thuộc dạng công việc làm thêm, nhờ chúng ta viết lại thông báo rồi dán lên. Nhưng cô tự xem đi, thứ này có thể dán công khai được không hả?”
Ninh Tú Phân mở phong bì ra, xem qua tờ thông báo bên trong. Chế độ đãi ngộ, giờ làm việc, tiền lương đều bình thường, nhưng…
Trong yêu cầu đối với ứng viên lại có ghi rõ: Thành thạo tiếng Anh, soạn thảo công văn tốt, và… giỏi chịu đựng?!
耐操 tiếng lóng là đụ giỏi, đụ không biết mệt =))))
Giỏi chịu đựng?? Ninh Tú Phân sững người, thấy từ ngữ quen thuộc bỗng trở nên sao mà xa lạ: “Cái này… thầy giáo không kiểm duyệt hả?”
Sở Hồng Ngọc thở dài: “Chắc là không, anh chàng thư ký tên Tony đưa cho thầy, thầy vừa nói chuyện với anh ta vừa đưa phong bì cho tôi.”
Lúc đó cô đang giao ban tại phòng công tác.
Ninh Tú Phân không nói nên lời, xoa xoa trán: “Ai dạy anh ấy vậy?”
Ai dạy Tony dùng từ hài hước thế này? Rất dễ gây hiểu lầm đấy!
Khoan đã… trong nội địa từ này ít được dùng…
Ninh Tú Phân đột nhiên nhớ lại việc mình từng bỉ bôi ông anh trai, (⊙o⊙)… không phải là mình dạy đấy chứ?
Cô hơi xấu hổ gấp tờ giấy lại, cười cười: “Cái này… cái này… chị Hồng Ngọc chỉnh lại từ ngữ hộ rồi hẵng dán nhé?”
Sở Hồng Ngọc không vấn đề gì: “Chắc chắn phải chỉnh lại, tôi chỉ muốn cho cô biết cái này không thể dán thông báo ngay được thôi. Nhưng tôi cũng muốn ứng tuyển vị trí trợ lý thư ký này.”
Ninh Tú Phân ngẩn người nhìn cô ấy: “Hả? Cái gì?”
Khuôn mặt xinh đẹp của Sở Hồng Ngọc nghiêm túc nói: “Trước khi học đại học, tôi có làm việc ở ngân hàng, nghe bố tôi nói Hong Kong là trung tâm tài chính châu Á, nhưng nội địa của chúng ta vẫn chưa có hệ thống ngành tài chính hoàn chỉnh!”
Cô ấy ngừng lại một lúc: “Tôi đã hỏi thầy giáo phụ trách làm việc với Ninh Thị rồi, họ nói Ninh Thị cũng có kinh doanh trong lĩnh vực ngân hàng, tôi muốn học hỏi bên cạnh cậu cả nhà họ Ninh, chủ yếu là để hiểu được hệ thống tài chính hiện đại ra sao, tương lai có thể góp phần vào ngành tài chính của chúng ta, không để bị người ngoại quốc coi thường.”
Ninh Tú Phân nhìn Sở Hồng Ngọc: “…Cô cứ nói tôi chứ tôi thấy cô cũng có lý tưởng phết mà…”
Cô đột nhiên nhớ đến cuộc khủng hoảng tài chính châu Á năm 1997 suýt nữa khiến Hong Kong sụp đổ, nhưng đã được nội địa hỗ trợ cứu nguy!
Trời ạ, đây đúng là sự khác biệt về xuất thân và tầm nhìn…
Mới mở cửa cải cách được bao lâu mà cô ấy đã nghĩ xa như vậy rồi!
Ninh Tú Phân gật đầu: “Được, tôi sẽ giúp cô giới thiệu với anh trai tôi… anh trai nuôi, tôi nghĩ cô làm được, cứ nhìn vị trí địa lý của Thượng Hải đi, sau này nó chắc chắn sẽ là trung tâm tài chính của vùng đồng bằng sông Dương Tử và thậm chí là của cả nước.”
Sở Hồng Ngọc nghe vậy cười: “Được, cô có tầm nhìn đấy, trước đây cô còn chê Thượng Hải không được cởi mở bằng khu Quảng Đông mà?”
Ninh Tú Phân khẽ ho: “Đó là vì Thượng Hải chưa tìm được vị trí của mình, từ từ rồi sẽ có thôi, phải suy tính trước sau chứ!”
Đúng, Thượng Hải sẽ trở thành trung tâm tài chính, nhưng cần thời gian.
Cô nhớ khoảng năm 1990 mới xuất hiện thị trường chứng khoán, sau đó mới bắt đầu xây dựng hệ thống tài chính một cách toàn diện, đến năm 2000 mới thực sự tiến thêm một bước lớn trở thành trung tâm tài chính quốc gia.
Trước năm 2000, khu Quảng Đông với sự hỗ trợ của Hong Kong và Macau đã chiếm ưu thế rất lâu.
Sở Hồng Ngọc suy nghĩ một lúc, có chút do dự: “Anh trai nuôi của cô… liệu có yêu cầu đặc biệt gì về thư ký nữ không, với khuôn mặt này của tôi… liệu có vấn đề không?”
Ninh Tú Phân hiếm khi thấy Sở Hồng Ngọc thiếu tự tin, cho dù đối mặt với Tô Học Minh – người đã chà đạp lên lòng tự trọng của cô ấy.
Nhưng cô ấy chưa bao giờ tỏ ra sợ hãi, vẫn giữ nguyên sự kiêu hãnh của một cô gái Thượng Hải.
Tuy nhiên, Ninh Tú Phân cũng hiểu suy nghĩ của Sở Hồng Ngọc, khuôn mặt và thân hình của cô gái này đúng là đỉnh cao nhan sắc, quá đẹp.
Đi học ở Học viện Điện ảnh Thượng Hải cũng thừa sức, nhưng…
Trong công việc bình thường có thể bị coi là bình hoa trang trí, thậm chí dễ bị quấy rối hoặc coi thường, ác ý.
Mỹ nhân chỉ có nhan sắc mà không biết bảo vệ mình, dễ bị đàn ông dòm ngó hủy hoại.
Nhưng…
“Chỉ có nhan sắc thì chín phần mười là thua, nhưng nhan sắc cộng với thông minh, tài năng, kiên trì, khả năng học hỏi, thậm chí là sự nhẫn tâm… đó sẽ là át chủ bài, em tin rằng chị Hồng Ngọc không chỉ có nhan sắc!” Ninh Tú Phân nghiêng đầu đánh giá cô ấy.
Sở Hồng Ngọc sững người, lập tức hiểu ra, không nhịn được cười: “Được, cảm ơn cô đã khen ngợi, nhưng cô không cần phải nói gì với cậu cả nhà họ Ninh đâu, tôi muốn thử xem mình có làm được không!”
Dù sao, Đại học Phục Đán cũng là nơi ẩn chứa tài năng, cả ba khóa đều là những người xuất sắc nhất thi đỗ vào đây.
Ninh Tú Phân gật đầu lẩm bẩm: “Với tính cách của anh trai nuôi tôi, nếu tôi giới thiệu người cho anh ta để nhờ đi cửa sau, khéo còn bị anh ta chê cười mắng mỏ, ngược lại không tốt cho cô.”
…
Thông báo tuyển dụng trợ lý thực tập của Ninh Thị được dán lên, mức lương thực tập một trăm đồng một tháng ngay lập tức gây chấn động cả khoa kinh tế và các khoa khác.
“Một trăm đồng! Trời ơi, bố tôi là thợ máy cấp tám, kỹ thuật viên quan trọng nhất của nhà máy cũng chỉ được từng ấy thôi!”
“Mẹ tôi làm lãnh đạo quận bao năm nay cũng không có mức lương này…”
“Nhà tôi làm nông, khỏi phải nói nữa… Người Hong Kong giàu có thật đấy.”
Sinh viên tụ tập dưới bảng thông báo bàn tán xôn xao.
Giáo viên trong trường cũng không giấu nổi sự ghen tị, sinh viên đăng ký quá nhiều, trường phải mở hẳn một phòng học lớn để Ninh Thị phỏng vấn.
Sở Hồng Ngọc nhìn đám đông phía trước, hít một hơi thật sâu, chỉnh lại cổ áo, nhận phiếu số thứ tự viết tay, đứng xếp hàng ngoài phòng học vừa xếp hàng vừa đọc lại phần giới thiệu bằng tiếng Anh.
Tiếng Anh của cô học từ bố, tiếng Nga học từ mẹ, tiếng Anh luôn tốt hơn tiếng Nga.
“Xin nhường đường, Chủ tịch Lư tới, mọi người tránh đường.” Bỗng nhiên, một giọng nữ hơi khàn khàn vang lên.
Sở Hồng Ngọc ngẩn người, cùng những người khác quay đầu nhìn lại.
Cô thấy một nhóm nữ sinh vây quanh một người phụ nữ khoảng ba mươi tư, ba mươi lăm tuổi đang đi trong hành lang.
Đi đầu là một nữ sinh đeo kính cắt tóc ngắn dáng thô trông giống con trai và một nữ sinh khác gầy guộc tóc cột hai bím nhỏ đang mở đường.