Vinh Cẩm Thiêm không ý thức được suy nghĩ của mình đang dần chuyển sang hướng kỳ lạ.
Ông Đường thấy cả người anh tỏa ra khí lạnh, hơi khó hiểu: “Hai đứa mới kết hôn mấy tháng, cháu không nhìn ra trong lòng Tiểu Ninh…”
“Không nhìn ra, ai biết cô ấy nghĩ gì, có người yêu cũng không phải việc của cháu!” Vinh Cẩm Thiêm lạnh lùng dứt khoát ngắt lời ông.
Ông Đường: “…”
Trông cháu thế này không giống không liên quan gì lắm.
Ông bất lực hỏi: “Vậy còn Tiểu Vinh cháu thì sao, cháu nghĩ thế nào, cháu đối với con bé…”
“Không thế nào cả.” Vinh Cẩm Thiêm lại ngắt lời ông.
Anh chỉ muốn tìm hiểu rõ ràng lai lịch của đặc vụ nhỏ, nếu cô vô tội thì anh chắc chắn sẽ không làm khó cô!
Trong lòng Vinh Cẩm Thiêm bực bội khó chịu, quay người nói: “Cháu đi quét sân, ông về phòng ngồi đi.”
Nói xong anh quay người đi ra sân.
Ông Đường khó hiểu nhìn bóng lưng Vinh Cẩm Thiêm, sao thằng nhóc này nói một hồi thì hờn giận vậy.
Làm như người bị vợ bỏ phải ly hôn do vợ phải về thủ đô làm việc là anh vậy?
Ông lắc đầu, thôi thôi, họ già rồi không tiện xen vào chuyện của người trẻ tuổi.
Cô gái Ninh Tú Phân này lại chu đáo như vậy, đời ông chưa được hưởng phúc con cháu nên chỉ có thể bảo vệ nhiều hơn.
…
Đến lúc Ninh Tú Phân học xong và về nhà cùng Vinh Cẩm Thiêm thì đã sắp mười giờ.
Cô nhìn bóng lưng Vinh Cẩm Thiêm đi đằng trước thấy kỳ lạ, sao trên người anh lại tỏa ra áp suất thấp vậy.
Anh trai này sao thế? Hôm nay lại bị Vệ Binh Đỏ bắt nạt hả?
Không đúng nha, có lẽ do Hội nghị lần thứ mười ba nên gần một tháng qua Vệ Binh Đỏ không xuất hiện nữa.
Chẳng lẽ là ông Đường? Hai người họ thì thầm trong sân hai lần, lần đầu là ông Đường không vui, lần hai là anh không vui.
Đến khi về tới nhà nhỏ cạnh chuồng bò cô mới cẩn thận bắt chuyện: “Này, Vinh Cẩm Thiêm, bà Hạ bảo tôi lần sau vào huyện lấy bát cổ của bà đổi tiền, tôi hơi lo, nếu bị người nhắm vào thì sao, anh bảo tôi có nên cải trang một chút không?”
Lần trước mua thịt bị để mắt tới, lần này bán đồ cổ nên cô phải cẩn thận hơn, hỏi ý kiến của ông lớn một chút.
Vinh Cẩm Thiêm không tỏ vẻ gì, bê chậu rửa mặt, lấy xà phòng chuẩn bị đi tắm: “Lúc đi cô để ý xem có người giống nhau vây quanh cô không.”
Anh nhăn mày: “Trên đường về tôi sẽ để Trần Thần trông chừng cô, đỡ gặp phải nguy hiểm gì còn liên lụy đến tôi.”
Ninh Tú Phân nhìn anh đang không vui, trên người tản ra khí lạnh, không trả lời anh.
“Ài, ghét nhất mấy người tính khí thất thường.” Cô lẩm bẩm một câu, cũng lấy ấm đun nước nóng rồi đi tắm.
Đến khi Ninh Tú Phân tắm xong lên giường thì phát hiện Vinh Cẩm Thiêm đã nhắm mắt, lưng dựa vào cửa sổ, ngồi xếp bằng, hai tay nắm hai đầu gối.
Ninh Tú Phân không hiểu: “?”
Người này làm gì vậy?
Cô khó hiểu: “Anh không ngủ hả, tối nay không cần phải lên núi săn thú mà?”
Vinh Cẩm Thiêm nhắm mắt, mặt vô cảm: “Không ngủ, nghiên cứu triết học Marx.”
Ninh Tú Phân: “…”
Anh trai này sáng nay còn nói không được mê tín phong kiến đấy, tối nay bắt đầu nghiên cứu chủ nghĩa Marx rồi?
Chẳng lẽ thật sự là kinh nguyệt không đều?
Ninh Tú Phân bị suy nghĩ của mình chọc cười, nín cười không nói.
Cô tắt đèn leo lên giường, khẽ nói: “Vậy thì anh từ từ nghiên cứu, tôi ngủ trước đây.”
Vinh Cẩm Thiêm không trả lời cô, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim.
Ninh Tú Phân nằm xuống, ánh trăng bên ngoài xuyên qua giấy dán cửa sổ, mờ ảo rơi xuống, phủ lên bóng dáng bên cạnh một tầng ánh sáng bạc mơ hồ.
Cô thấp thoáng nhìn thấy dáng người mảnh khảnh của Vinh Cẩm Thiêm ngồi như thế, đối diện với cô, như đang chăm chú nhìn cô.
Ninh Tú Phân nằm cứng đơ trên giường, không thoải mái kéo chắn của mình, quay lưng lại nằm sát ra mép giường.
Nếu không sẽ giống anh đang nhìn cô ngủ, kỳ quái lắm.
Không bao lâu sau, cô không chịu được nữa, hai mí mắt dán vào nhau, dù sao cô cũng vất vả cả ngày rồi, buổi tối lại học mấy tiếng nữa.
Lúc chuẩn bị ngủ say cô chợt nghe thấy người ở sau lưng cô lạnh nhạt lên tiếng: “Ngày mai, chúng ta chia giường ngủ.”
Ninh Tú Phân mơ màng: “Ừ…”
Một lúc sau, cô mới hiểu anh vừa nói gì, chợt tỉnh lại quay đầu nhìn Vinh Cẩm Thiêm: “Hả? Cái gì?”
Vinh Cẩm Thiêm thấy cô ngồi dậy lạnh nhạt nói: “Không phải cô định ly hôn sau khi về thành phố à, lúc trước chúng ta thiếu tiền nên không làm gì được mà ngủ cùng giường, bây giờ dư dả hơn, chúng ta có thể để thợ mộc đóng hai cái giường.”
Hôm nay cô lại nằm ở mép giường, sợ anh lợi dụng cô.
Đây là giữ mình trong sạch cho ai?
Ninh Tú Phân hơi ngơ ngác nhìn anh: “Cũng có lý, Vệ Binh Đỏ không đến gây phiền phức cho anh nữa, đúng là không cần giả nghèo nữa, nhưng…”
Vinh Cẩm Thiêm không thấy cô phản đối, còn nói một câu “cũng có lý”, hơi lạnh trên người anh càng nặng hơn.
Anh bỗng nhiên xuống giường, xỏ giày và lấy con dao dưới gầm giường rồi đi ra cửa.
Ninh Tú Phân ngây ra: “Anh đi đâu đấy?”
Vinh Cẩm Thiêm: “Săn thú.”
Để lại hai chữ, anh trực tiếp đóng “rầm” cửa rồi bước ra ngoài.
Ninh Tú Phân nhìn bụi cửa rơi xuống, không biết nói gì.
Anh bị cái gì kích thích hay sao mà lại muốn ra ngoài vào lúc này? Nửa đêm đòi chia giường, còn thở hổn hển chạy đi săn thú.
Nghiên cứu triết học Marx ra vấn đề rồi hả? Đúng là mê tín phong kiến không tốt!
Ninh Tú Phân ôm chăn ngồi trên giường, gãi bím tóc rối bời của mình không hiểu gì cả.
Thôi, không nghĩ ra thì không nghĩ nữa, ngủ quan trọng hơn, sáng mai còn phải đi làm.
Không phải ai cũng là yêu quái giống Vinh Cẩm Thiêm, nửa đêm đi săn, ban ngày vẫn làm việc tốt.
Ninh Tú Phân ôm chăn nằm xuống, tiếp tục ngủ say.
…
Vinh Cẩm Thiêm ra cửa vào núi.
Đêm hôm đó, tất cả chim thú trên núi gặp xui xẻo, bị săn đuổi như điên.
Nhất là đám chim muông có đôi có cặp, toàn bị “chia rẽ uyên ương”.
Đến khi Vinh Cẩm Thiêm xuống núi, tay trái cầm gà lôi và thỏ rừng, tay phải giữ một con sói bị đánh ngất, đám thú trong núi Đại Thanh mới cảm thấy nhẹ nhõm.
Vinh Cẩm Thiêm ngồi dưới chân núi, con mồi và dao ném dưới chân, lấy một nắm lá bạc hà bỏ vào miệng nhai.
Lúc trước tập bắn tỉa, anh thường ẩn nấp nhiều ngày đêm, anh đã quen hái vài chiếc lá để nhai nâng cao tinh thần.
Hơn nữa, dạo này ngủ cùng giường với Ninh Tú Phân, hỏa khí trong người hơi lớn, dù sao anh cũng hơn hai mươi tuổi, nằm bên cạnh một cô gái rất dễ xúc động.
Anh bình tĩnh lại, chia giường thôi, anh không thể bị đặc vụ nhỏ dụ dỗ đi sai đường.
Vinh Cẩm Thiêm mất một lúc lâu mới bình tĩnh lại, anh mang con mồi về nhà nhỏ cạnh chuồng bò trước khi trời sáng, rồi đi tắm nước lạnh.
Anh lau tóc rồi vào nhà, trong ánh sáng mờ ảo nhìn thấy ngay Ninh Tú Phân quấn chăn nằm dài trên giường, ngủ đến mức không biết trời Nam đất Bắc.
Cơn giận mất nửa đêm mới bình tĩnh của Vinh Cẩm Thiêm lại bùng lên, đặc vụ nhỏ vô tâm!
Cả buổi tối chỉ có tâm tình anh bị ảnh hưởng.
Anh lạnh mặt đi tới ngồi xổm bên giường cô, cúi đầu xuống trước mặt cô, nghiến răng nghiến lợi nói: “Dậy đi, không dậy sẽ bị trừ điểm công!”
Dọa chết cô rồi!
“Vâng!” Ninh Tú Phân ngồi bật dậy.
Nhưng không ngờ có người đang cúi xuống trước mặt mình, đột nhiên đụng mặt nhau, hét lên: “A…!”
Môi cô đụng vào môi anh.
Đồng tử Vinh Cẩm Thiêm co lại: “…”
Ninh Tú Phân vẫn còn mơ màng, ngơ ngác nhìn anh, đôi môi mềm mại vẫn đặt trên môi mỏng của anh.