Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Sau Khi Tái Sinh, Ta Kết Hôn Lần Nữa - Ninh Tú Phân

“Xưa nay bà khéo ăn khéo nói thế mà giờ lải nhải mãi một vấn đề, bà hết kế rồi à?” Vinh Cẩm Thiêm lạnh lùng nhìn Hà Tô.
Vinh Cẩm Thiêm cuối cùng cũng chú ý đến mụ, tâm trạng của Hà Tô dường như tốt lên, mụ cố gắng cười lạnh trong đau đớn: “Sao, mày sợ rồi à? Tao chỉ nói sự thật mà thôi!”
Cả đời mụ chưa từng thê thảm và đau đớn như vậy, mụ không vui, hắn cũng đừng mong vui vẻ!
Hướng Tử Diệp bất ngờ giơ súng chĩa vào họ, ánh mắt đỏ ngầu: “Đủ rồi, tất cả bọn mày họ Vinh, tất cả chuyện này đều do bọn mày gây ra! Tại sao cuối cùng chúng tao lại phải chịu đựng tất cả? Tao hỏi bọn mày, tại sao Vinh Hướng Đông lại tấn công em tao?”
Hà Tô lập tức nhanh miệng: “Bởi vì Vinh Cẩm Thiêm sai hắn…”
“Vì anh hai tôi cũng thích chị Diệp Thu! Anh ấy muốn báo thù cho chị Diệp Thu.” Vinh Triều Bắc bất ngờ lên tiếng, cắt ngang lời Hà Tô.
Nghe thấy vậy, mọi người đều ngỡ ngàng, tưởng sẽ có âm mưu nào đó, ai ngờ lại là câu trả lời như vậy.
Hà Tô giận run lên, mắt trợn trừng nhìn Vinh Triều Bắc : “Vinh Triều Bắc … Vinh Triều Bắc !”
Cô gái gầy guộc như cây sậy cắn môi, theo thói quen rụt cổ lại.
Nhưng rồi cô nhớ đây không phải ở nhà, không có ai đánh cô, cô ngẩng đầu lên, rụt rè nhìn Hà Tô.
“Mẹ, ngày đó con đã nghe thấy hết, các người luôn nói dối là không đúng… thành thật sẽ được khoan hồng, con sẽ đợi mẹ ra tù.”
Nói xong, cô quay sang hướng Hướng Tử Diệp, mắt đỏ hoe xin lỗi: “Anh hai tôi thật sự không cố ý, lúc đó anh ấy chỉ mới mười mấy tuổi, mượn danh anh cả có mặt ở đó mới dám ném đá vào Hướng Tứ!”
Cô run rẩy, cúi đầu thật sâu: “Anh ấy cũng không ngờ… ngờ rằng khi Hướng Tứ tránh đá lại ngã xuống cầu… xin lỗi! Xin lỗi!!”
Hà Tô nhìn Vinh Triều Bắc ngây thơ nhưng cố chấp, liền nhớ đến vẻ lạnh lùng cố chấp của Vinh Văn Vũ khi nhìn mụ.
Tim mụ thắt lại, tự giễu cười: “Cả đời tao thất bại nhất là sinh ra đứa con ăn cháo đá bát như mày, mày nghĩ mày cao quý lắm sao? Đồ ngu!”
Một lời xin lỗi có thể hóa giải thù hận sao?
Rõ ràng là con gái mình, nhưng lại không có chút đầu óc, ngây thơ đến cực độ, tưởng rằng đó là điều tốt cho mẹ mình sao?
Sự cố chấp ngây thơ giữ vững nguyên tắc, quả thực giống hệt Vinh Văn Vũ! Không hề giống mụ chút nào, quả nhiên từ nhỏ đã khiến mụ không thể yêu thích!
Ánh mắt ghét bỏ của Hà Tô khiến Vinh Triều Bắc ngỡ ngàng, tim cô khẽ run lên: “Mẹ…”
Lúc này, Hướng Tử Diệp bất ngờ cười lớn: “Ha ha ha ha…”
Hắn cười run cả người, nước mắt trào ra, súng trong tay như không cầm nổi.
“Ha ha ha… thật là một câu trả lời ngớ ngẩn, thật sự là vì chuyện như vậy mà hại chết Hướng Tứ, khiến anh em chúng tao đến bước đường này…”
Ninh Tú Phân im lặng.
Đúng vậy, thật là một câu trả lời hoang đường, thì ra… người thực sự thích Diệp Thu là Vinh Hướng Đông.
Hoang đường không thực nhưng dường như… một câu trả lời như vậy trong những điều tầm thường và nhẹ nhàng lại phù hợp với sự thật.
Lúc đó, Diệp Thu là chị lớn trong viện, xinh đẹp, có công việc tốt, tính cách tốt, trong đám thanh niên đang tuổi dậy thì có người thích chị ấy là điều đương nhiên.
Hầu hết bi kịch trong cuộc đời không phải là những âm mưu sâu xa, mà giống như trò đùa ác ý của số phận.
“Hướng Tử Diệp, mày đã sai quá lâu, quá nhiều rồi, bỏ súng xuống, chị Diệp Thu không muốn thấy mày như vậy.” Vinh Cẩm Thiêm nhìn hắn, bất ngờ lên tiếng.
Hướng Tử Diệp nhìn hắn một lúc lâu, mắt giật giật, hắn nhếch mép, dữ tợn giơ súng chĩa vào cằm Ninh Tú Phân——
“Đừng lấy cái con đàn bà không đầu óc đó ra nói chuyện, tao sẽ tính từng món nợ với mày, Vinh Hướng Đông là em mày, muốn tao thả Ninh Tú Phân, được thôi! Bây giờ, để Vinh Hướng Đông đền mạng cho em tao!”
Hà Tô giật mình, ngẩng phắt đầu lên nhìn Hướng Tử Diệp.
Vinh Cẩm Thiêm tiếp tục giơ súng nhắm vào đầu Hướng Tam, lạnh lùng nhìn Hướng Tử Diệp.
“Hắn ở ngoài tỉnh, mày có bản lĩnh thì đi khắp Tây Nam và Thượng Hải mà tìm kiếm, không bỏ qua chỗ nào đi, sao, không có bản lĩnh tự mình trả thù? Tự mình đi đi, tao không ngăn cản.”
Hà Tô cuối cùng không kiềm chế được, hét lên: “Vinh Cẩm Thiêm, tao đã đắc tội với mày, nhưng Hướng Đông là em trai mày, sao mày có thể…”
Ngay lúc đó, mụ ta đột nhiên cảm thấy nguy hiểm, lập tức lùi lại phía sau Vinh Cẩm Thiêm.
“Đoàng!” Một viên đạn bắn trúng chỗ mụ ta vừa đứng, tạo ra một lỗ thủng.
“Á á á!” Vinh Triều Bắc đứng ở đầu cầu nhìn, không kìm được ôm tai hét lên.
Cô gái mười tám tuổi, vốn đã suy dinh dưỡng, toàn thân lúc này đã bị tổn thương nặng nề, tinh thần hỗn loạn căng thẳng.
Tiếng súng bất ngờ của Hướng Tử Diệp khiến đầu cô như nổ tung, mắt tối sầm lại, ngã xuống.
Vệ Hoàn phản ứng nhanh, vội ôm lấy Vinh Triều Bắc , ôm cô gái ngất xỉu lui về phía sau vài bước, giao cho những người đứng sau.
Cùng lúc đó, anh không lộ ra vẻ gì, khẽ “khoá chặt” súng, nhanh chóng giấu vào tay áo khi quay người.
Trên cầu cùng lúc đó…
Hướng Tử Diệp lần nữa lên đạn, ánh mắt dữ tợn cảm thán: “Hà Tô, mụ khôn ra rồi, trốn nhanh thật… nếu không, cái lỗ này đã nằm trên trán mụ.”
Hà Tô ôm chân bị thương, trong mắt lóe lên vẻ căm hận.
Hướng Tử Diệp nhìn Hà Tô trốn sau lưng Vinh Cẩm Thiêm và Hướng Tam, ánh mắt hắn dữ tợn nheo lại.
“Được, Vinh Cẩm Thiêm, Hà Tô nói đúng, Vinh Hướng Đông là người nhà mày, Hà Tô là mẹ kế của mày, chung quy lại là người nhà mày nợ anh em tao, các người đã ‘là một nhà’ thì đừng phân biệt rạch ròi như vậy!”

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!