Vinh Cẩm Thiêm vẫn không nói gì, chỉ giả vờ không hiểu ông Đường đang mỉa mai mình rồi ngồi vào bàn ăn.
Ninh Tú Phân không để ý ông Đường đang mỉa mai Vinh Cẩm Thiêm, cô chỉ thấy suy nghĩ của ông Đường rất tiến bộ, khá có phong cách trí thức Thượng Hải.
Cô gật đầu như giã tỏi: “Đúng vậy, dựa vào người khác không bằng dựa vào chính mình.”
Vinh Cẩm Thiêm liếc cô, ông Đường nói anh không có cảm giác gì, nhưng Ninh Tú Phân hùa theo một câu, không hiểu sao anh lại thấy chói tai.
Ông Đường mặc kệ anh, đẩy kính ngồi xuống: “Ông bà đã bàn bạc với nhau, không thể luôn lấy tiền mà cháu khổ cực kiếm được, chỗ chúng ta vẫn còn một ít đồ cũ, có thể trả trước một ít, cháu vất vả nhiều rồi.”
Ninh Tú Phân không ngừng mua thuốc từ chợ đen trên huyện, thêm cả phương pháp châm cứu của mình, Trung Tây y kết hợp nên sức khỏe ông ấy đã tốt hơn rất nhiều, không thể tiếp tục làm phiền bọn họ.
Vinh Cẩm Thiêm không định bước tiếp cùng Ninh Tú Phân nên một khi anh rời đi, Ninh Tú Phân sẽ không có con mồi để đổi lấy tiền.
Lúc đó ông ấy đọc báo, ngoài việc nghĩ về hình thức còn cân nhắc cả chuyện này, hôm nay mới kéo Vinh Cẩm Thiêm ra hỏi.
Ông ấy không thể bỏ mặc học trò cuối cùng của mình một thân một mình, phải tìm cách kiếm sống cho cô nhóc này.
Nói xong ông ấy lại trừng mắt nhìn Vinh Cẩm Thiêm.
Nếu không phải thấy anh ban ngày làm việc buổi tối lên núi săn thú, bình thường còn giúp hai người già bọn họ đẩy xe chở phân bón và dọn dẹp sân vườn.
Ông ấy đã đuổi anh đi rồi.
Vinh Cẩm Thiêm: “…”
Ông Đường thiên vị vô lối rồi.
Ninh Tú Phân nhìn cái bát, nghiêng đầu nghĩ một lúc rồi đồng ý: “Vâng.”
Người trí thức tự có lòng tự trọng của mình, chưa kể cô còn biết thật ra ông Đường và bà Hạ thương bọn họ mệt nhọc.
“Nhưng mà bà không được phép trộm bát ăn của lợn, máng gà, bồn nước cho bò… Của người khác nữa.” Ninh Tú Phân nghiêm túc nhìn bà Hạ.
Cho dù nó từng thuộc về nhà tổ của bà Hạ, nhưng bây giờ đã bị chia làm tài sản tập thể, nếu lại lấy trộm thì rất dễ làm mất lòng người khác.
Dễ bị người ta chụp cho cái mũ vợ địa chủ cướp lại tài sản.
Bà Hạ cúi đầu, thần thái chán nản, bực bội nói: “Bà có ngốc đến mức đó đâu, cũng tại vợ ông Lục cứ nói xấu bà nên mới lấy bát ăn cho lợn của bà ta.”
Ninh Tú Phân cũng hiểu với địa vị của bà Hạ thì bị người ta nói xấu là bình thường, những năm đầu đã xử bắn rất nhiều địa chủ lớn làm giàu bất lương.
“Cháu yên tâm, bà của cháu vẫn tự mình giấu đi vài thứ đấy.” Ông Đường bày tỏ.
Bà Hạ không đáng tin, ông Đường nói Ninh Tú Phân mới yên tâm.
Cô suy nghĩ rồi lấy khăn tay đi rửa bát, phần đế trắng như tuyết lộ ra cùng với họa tiết tráng men hoa và chim tinh xảo.
“Còn khá đẹp nha.” Ninh Tú Phân thốt lên.
“Đúng vậy, đây chính là tinh phẩm Quan diêu thời Ung Chính!” Bà Hạ ra hiệu cho cô lật bát lại.
Đúng là có mấy chữ dưới đáy bát: Ung Chính niên chế.
Ninh Tú Phân ngẩn ngơ, nhớ ra cô từng thấy mấy cái bát thế này ở nhà, nhưng cô không nghĩ đây là đồ cổ, sau này chúng ở hết trong tay chị ba cô.
Bà Hạ bắt đầu chỉ cho Ninh Tú Phân: “Nhìn rõ nhé, bà dạy cháu phân biệt đồ cổ thật giả, sau này cháu phải theo bà học nhiều hơn…”
Ninh Tú Phân gật đầu: “Vâng ạ!”
Cô biết là bà Hạ có lòng chỉ dạy nên không hề cảm thấy học hành là chuyện gì khổ cực.
Đời trước cô chỉ có trình độ cấp hai, không chịu khó học tập thì phải chịu khổ trong cuộc sống.
Thấy Ninh Tú Phân lắng nghe, bà Hạ vui vẻ tiếp tục nói.
“Nói cái bát này trước, lớp men có đậm và bóng hay không, màu sắc của chất liệu men thời Ung Chính và cách làm đáy bát, những chữ được khắc dưới đáy và hiệu quả do vật liệu màu xanh tạo ra lúc đó rất đặc biệt…”
Ninh Tú Phân chăm chú lắng nghe bà Hạ giảng giải đến mức quên cả ăn cơm.
Đời trước cô rất thích lịch sử và văn hóa, mà đồ cổ có thể đổi được nhiều tiền hơn lâm sản thông thường.
Ông Đường đợi đến lúc thức ăn nguội hết đành hết cách, giục họ ăn cơm: “Ăn đã, người là sắt, cơm là thép.”
Ninh Tú Phân và bà Hạ mới chịu bỏ cái bát đó xuống ăn cơm.
Trên bàn cơm, Vinh Cẩm Thiêm vẫn không nói gì, bình thường anh ít nói nên Ninh Tú Phân cũng không nghĩ nhiều.
Trông ông Đường có vẻ không vui, giống như vẫn nhằm vào Vinh Cẩm Thiêm.
Ninh Tú Phân hơi khó hiểu, nhưng cô không tiện hỏi hai ông cháu.
Ăn xong, cô giúp bà Hạ dọn dẹp bát đũa rồi chuẩn bị nghe giảng tiếp.
Vinh Cẩm Thiêm vẫn dọn dẹp sân như thường lệ, nhưng anh vừa cầm chổi lên thì có người giữ tay lại.
Ông Đường lạnh nhạt gọi.
Anh vừa quay đầu lại thấy ông Đường không do dự cầm lấy chổi: “Một người dọn phân như tôi không dám phiền cậu Vinh ở đây dọn sân cho tôi.”
Vinh Cẩm Thiêm: “…”
Sao anh không phát hiện ông già có tính khí thất thường, người trí thức già cũng hay thay lòng đổi dạ à?
Trước đây thân mật gọi Tiểu Vinh, bây giờ có Ninh Tú Phân rồi lại gọi anh là cậu Vinh theo cách gọi giai cấp tư sản.
Nhìn ông Đường khom lưng tự mình quét sân, Vinh Cẩm Thiêm nhắm mắt xoa ấn đường.
Anh bước tới vài bước, vươn tay lấy cây chổi trong tay ông Đường: “Ông đừng bướng nữa được không, ai không biết còn tưởng Ninh Tú Phân mới là cháu gái của ông, còn bảo vệ cô ấy như vậy.”
“Ông Đường trợn mắt tức giận: “”Ông già như tôi từng này tuổi rồi, sau này sẽ không có học trò nữa, về tuổi tác tôi coi học trò nhỏ tuổi nhất của tôi thành cháu gái tôi, vậy thì sao?””
“
Vinh Cẩm Thiêm nhìn ông già bướng bỉnh thì nhăn mày, cuối cùng mặt vô cảm nhìn Ninh Tú Phân cách đó không xa…
“Ông cũng biết cô ấy đăng kí kết hôn là vì giúp cháu, cháu không rõ cô ấy có muốn ở cùng cháu cả đời hay không, ông cũng nhìn ra cô ấy rất có chủ ý.”
Ninh Tú Phân từng nói chắc như đinh đóng cột rằng sẽ xử lý thủ tục ly hôn với anh khi quay về thành phố.
Nếu không phải hôm qua cô bị dọa sợ thì lúc nằm trên giường cũng không ngủ thiếp đi rồi dựa vào lòng anh.
Bình thường cô hay ngủ sát mép giường, giống như chim sợ cành cong, vì cô đăng kí kết hôn với anh là việc bất đắc dĩ.
Ông Đường ngây ra, cho nên… Bây giờ thằng nhóc Tiểu Vinh đang lo Ninh Tú Phân không thích nó hay đã thích người khác nên mới nói không đưa con bé về thủ đô sao?
Ông Đường nghi ngờ hỏi: “Lúc ông dọn phân có nghe bên điểm thanh nhiên trí thức nói, hình như có người từng giới thiệu đối tượng cho Tiểu Ninh, chính là vị phó bí thư đại đội Lý Diên kia, lẽ nào… Tiểu Ninh từng có người trong lòng?”
Nếu là vậy, Tiểu Ninh từ bỏ người trong lòng để bảo vệ Vinh Cẩm Thiêm chính là một sự hy sinh lớn.
Vinh Cẩm Thiêm bỗng cảm thấy bữa ăn vừa rồi nhạt nhẽo vô vị, anh đẩy kính trên mũi không nói gì: “…”
Anh không đưa Ninh Tú Phân về thủ đô không chỉ vì nguyên nhân này, còn vì bây giờ anh vẫn chưa rõ thân phận thật sự của Ninh Tú Phân.
Thủ đô còn có một vũng nước đục, tình hình chưa rõ ràng.
Nhưng bị ông Đường nói như thế, không hiểu sao trong lòng lại khó chịu.
Phải rồi, nói không chừng đặc vụ nhỏ ẩn nấp trong thôn cuối cùng lại thích Lý Diên.
Nếu cô muốn moi thông tin từ anh, sao lại có quan hệ với Lý Diên?
Cho dù cô không phải đặc vụ thì rõ ràng cũng từng có quan hệ tình cảm với Lý Diên.
Nếu không cô cũng không hiểu Lý Diên như thế, còn Lý Diên cũng không đến cảnh cáo anh như thể bị anh cướp phụ nữ hay đã cướp đi thứ anh ta yêu mến.
Có phải con thỏ lông dài xảo quyệt này đang đợi sau khi anh về thủ đô thì ly hôn với anh rồi đi tìm Lý Diên không?
Ha ha… Vậy anh là cái gì?
Vinh Cẩm Thiêm nghĩ vậy, khuôn mặt chợt tối sầm xuống.