Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Sau Khi Tái Sinh, Ta Kết Hôn Lần Nữa - Ninh Tú Phân

Câu nói này dọa Trần Thần suýt nữa quỳ xuống, thân hình cao lớn vội nhảy ra sau xe, vô cùng hoảng sợ…
“Không có! Không hề có! Anh, anh biết anh đang nói gì chứ!”
Mẹ nó, sắp điên rồi! Sao cậu ấy dám chơi chị dâu nhỏ chứ, cho dù đội trưởng nghi ngờ chị ấy có vấn đề nhưng không phải người cậu ấy dám đụng!
Cho dù chó cho cậu ấy mượn mười lá gan, cậu ấy cũng không dám mượn thế chó coi trời bằng vung như thế!
Vinh Cẩm Thiêm lạnh lùng nói: “Anh? Mẹ tôi chỉ có một người con trai là tôi.”
Trần Thần cảm thấy trái tim mình bị đâm một dao, ỉu xìu nói: “Đội… Đội trưởng…”
“Cái lão già hơn tôi ba tuổi gọi tôi là gì?” Vinh Cẩm Thiêm lạnh lùng đâm dao.
Trần Thần ôm ngực liên tục trúng dao, ngoan ngoãn nói: “Giỏi hơn em… Thì là anh em, muốn em gọi là bố cũng được.”
Cái miệng độc của đội trưởng thật sự có thể giết người.
Được rồi, dù sao trước kia không chỉ có một người bị đội trưởng đánh đến gọi bố, thêm cậu ấy nữa cũng không mất mặt, gọi bố thì gọi bố!
Vinh Cẩm Thiêm nhìn Trần Thần không biết xấu hổ, mặt anh không thay đổi đi vào thôn.
Trần Thần nhìn bóng lưng của Vinh Cẩm Thiêm, cuối cùng khẽ thở ra, Marx phù hộ, không có việc gì rồi đúng không?
Trần Thần đẩy xe theo sau, cậu ấy ở sau lưng Vinh Cẩm Thiêm tiếp tục nhiệt tình nói khẽ: “Đội trưởng, đội trưởng, em nói cho anh biết chuyện xảy ra hôm nay, chị dâu nhỏ rất giỏi…”
Vinh Cẩm Thiêm vẫn vô cảm nghe Trần Thần nói hết chuyện xảy ra chiều hôm nay.
Trần Thần đang vui vẻ bồi hồi Ninh Tú Phân xảo trá thông minh.
“Bộp!” Vinh Cẩm Thiêm chợt quay đầu, mắt phượng híp lại, đưa tay đấm mạnh vào bụng cậu ấy.
Ngay sau đó Trần Thần “Ọe…”.
Cậu ấy ôm tay lái cúi người xuống, đau đến nhăn nhó: “Đệch… Đau quá! Sao lại đánh em!”
Biết ngay đội trưởng không tốt như thế, đang chờ tới đây này.
Vinh Cẩm Thiêm túm cổ áo Trần Thần, từ trên cao nhìn xuống cậu ấy: “Cậu nói sau đó mấy kẻ lưu manh kia tìm được dao trên người, vậy mà cậu lại đứng nhìn cô ấy bị mấy tên lưu manh cầm dao bắt nạt?”
Trần Thần muốn giải thích: “Không phải… Chẳng phải em chưa kịp ra tay à, em báo cảnh sát.”
Vinh Cẩm Thiêm nheo mắt: “Cút, sau này đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa!”
Trần Thần cúi đầu, nghiêm túc nói xin lỗi: “Em sai rồi, em không nên ở bên cạnh khoanh tay đứng nhìn đến cuối cùng, nhưng em chỉ muốn nhìn xem cô ấy có bản lĩnh không?”
Đúng là đội trưởng hiểu cậu ấy rất rõ, cậu ấy đã bí mật quan sát rất lâu, vẫn lạnh lùng nhìn Ninh Tú Phân bị bắt nạt.
Cậu ấy chỉ muốn biết trong lúc nguy hiểm, Ninh Tú Phân có để lộ “Bí mật” không.
Vinh Cẩm Thiêm lạnh lùng nói: “Tôi bảo cậu tra lai lịch của cô ấy, không phải bảo cậu nhìn cô ấy bị bắt nạt.”
Trần Thần rất muốn nói, Ninh Tú Phân bị người ta bắt nạt chỗ nào chứ?
Đầu óc của cô gái kia còn mạnh hơn nắm đấm, mấy tên lưu manh kia thật xui xẻo.
Nhưng cậu ấy không dám.
Trần Thần gật đầu như gà mẹ mổ thóc: “Vâng, sau này không dám nữa, chắc chắn em sẽ bảo vệ chị dâu nhỏ thật tốt.”
Vinh Cẩm Thiêm lạnh lùng nói: “Ra tay cũng không được phép dùng tay chân, có chừng mực một chút.”
Trần Thần rụt đầu: “Vâng… Ừm! Em thề với Marx, sau này sẽ có chừng mực!”
Trần Thần thề với Marx, chắc chắn vừa rồi đội trưởng khó chịu khi cậu ấy không cẩn thận ôm lấy Ninh Tú Phân, cho nên mới kiếm cớ đánh cậu ấy!
Vậy có phải có nghĩa…
Trần Thần dè dặt nhìn đội trưởng của mình: “Đội trưởng, anh xem cô ấy là vợ anh, nhưng em thấy cô ấy không giống người bình thường. Nhỡ cô ấy thật sự có vấn đề thì phải làm sao?”
Sao cô gái hai mươi tuổi, không có kiến thức lại phản ứng quyết đoán và hiểu biết như thế.
Vinh Cẩm Thiêm hơi dừng bước, không trả lời, chỉ hỏi: “Bảo cậu tra lai lịch của cô ấy, tra đến đâu rồi.”
Trần Thần gật đầu.
“Đã điều tra được, nhà cô ấy là một gia đình rất bình thường ở Ninh Nam, cô ấy là út. Phía trên cô ấy có hai người anh, một người chị, trong đó anh cả là con nuôi, hiện đang làm tại khu đồn trú ở Thân Thành. Anh hai thì làm trong xưởng, chị hai làm ở Đoàn Văn công của thành phố.”
Vinh Cẩm Thiêm hiểu vì sao Ninh Tú Phân có bánh quy Vạn Niên Thanh ở Thượng Hải, có lẽ do anh cả được nhận nuôi của cô ấy gửi đến.
“Không còn gì khác nữa à?” Vinh Cẩm Thiêm hơi suy tư.
Trần Thần suy nghĩ nói: “Nếu nói đặc biệt thì chính là bố mẹ, cả ông bà nội, ông bà ngoại của cô ấy. Trước kia, bọn họ là người hầu nhà họ Ninh ở ngõ Cẩm Đầu thuộc Ninh Nam, dựa theo cách gọi của xã hội xưa… Là người hầu.”
“Nhà họ Ninh ở Ninh Nam?” Trong mắt Vinh Cẩm Thiêm hiện lên vẻ suy tư.
Trần Thần nói: “Đúng thế, đó là gia đình thư hương từng nổi nhất tỉnh Ninh Nam, cũng là nhà có nhóm người đầu tiên đi du học nước ngoài cuối thời nhà Thanh.”
Đến thời dân quốc, nhà họ Ninh chuyển việc làm ăn từ Thượng Hải đến Nam Dương, làm ăn rất lớn.
Trong gia tộc chẳng những sinh ra mấy sĩ quan cao cấp, mà còn có chuyên gia giáo dục, chính trị gia, nghệ thuật gia.
Nói là gia tộc kim phấn cũng không đủ.
Vinh Cẩm Thiêm im lặng, dường như anh từng nghe về tiếng tăm của nhà họ Ninh.
Trần Thần nhìn đội trưởng của mình, hơi bất an nói tiếp: “Sau giải phóng, nhà họ Ninh dọn đi Hồng Kông, nhà tổ nhà họ Ninh và đồ vật để lại bị đám người hầu chia nhau. Người hầu ở trong những gia tộc lớn này đời đời sinh sống trong nhà cao cửa rộng, con sinh ra cũng là người hầu, cho nên bọn họ không có họ của mình, chỉ có tên… Ví dụ như người hầu nữ của nhà họ Ninh tên Cẩm Tú, Cẩm Vân này nọ. Người hầu nam tên là Trúc Thanh, Trúc Lưu… Sau khi nhà họ Ninh không còn, đám người hầu tiếp tục sử dụng họ nhà họ Ninh ban cho mình làm họ chính, đăng ký hộ khẩu. Tên trong hộ tịch của mẹ Ninh Tú Phân là Ninh Cẩm Vân, bố tên Ninh Trúc Lưu.”
Trần Thần vừa nói vừa nghĩ, chậc, thảo nào nhà họ Ninh là gia đình thư hương.
Ngay cả tên người hầu cũng có vẻ nho nhã khác người của giai cấp tư sản.
Vinh Cẩm Thiêm chợt nói: “Tôi sửa lại lời cậu một chút, nhà họ Ninh chỉ đi Hồng Kông, không phải không còn. Bọn họ ở Ninh Nam mấy trăm năm, không dễ dàng nhổ cả rễ như thế. Những người hầu này thật sự ghét chủ cũ của mình à?”
Nếu như nhà Ninh Tú Phân từng là người hầu của nhà họ Ninh ở ngõ Cẩm Đầu lúc trước thì xem như thành phần trong sạch.
Nhưng quản gia của Tể tướng tương đương chức quan Thất phẩm, người hầu của những gia tộc lớn sống rất dư dả, cuộc sống khá hơn người bình thường rất nhiều.
Có vài người chưa chắc sẽ cảm thấy cuộc sống hiện tại tốt hơn cuộc sống của người hầu lúc trước.
Trần Thần bỗng giật mình, trở nên nghiêm túc: “Đội trưởng, anh nghi ngờ sau khi nhà ho Ninh đi Hồng Kông thì những người hầu nhà họ Ninh có thể là gián điệp nằm vùng của thế lực đối địch à?”
Vinh Cẩm Thiêm nhìn thôn làng u ám, khuôn mặt khó lường: “Mọi suy đoán đều vô căn cứ, đây chính là lý do vì sao tôi bảo cậu đi điều tra.”
Trần Thần gật đầu: “Em nhất định sẽ cho người chú ý đến tất cả người nhà của Ninh Tú Phân, bảo gồm anh cả ở Thượng Hải của cô ấy.”
Vinh Cẩm Thiêm nhìn cậu ấy: “Đừng để người thứ hai biết những chuyện này!”
Trần Thần nghiêm mặt nói: “Rõ!”
Trước kia, đội trưởng cưới vợ quê vốn không phải chuyện gì to tát, nhưng đội trưởng phải về thủ đô làm việc.
Nếu chị dâu nhỏ có quan hệ bà con, bạn bè ở nước ngoài thì phải điều tra kỹ càng!
Vinh Cẩm Thiêm chợt bổ sung thêm một câu: “Bao gồm ông cụ kia.”
Trần Thần trợn tròn mắt: “Hả?”
Cái gì, không nói đến lãnh đạo cũ, nhưng đây là nàng dâu của lãnh đạo cũ đấy!
Đôi mắt lạnh lùng sắc bén của Vinh Cẩm Thiêm lia tới: “Sao nào, có ý kiến à?”
Trần Thần sợ hãi, vội đứng thẳng, khom người: “Đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ!”
“Ầm…” Xe đạp không còn người đỡ, đổ về phía đũng quần của Vinh Cẩm Thiêm.
Thoáng chốc, Trần Thần vô cùng hoảng sợ…

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!