Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Sau Khi Tái Sinh, Ta Kết Hôn Lần Nữa - Ninh Tú Phân

A Hoàn nhìn thấy đội trưởng tiếp quản Vinh Triều Bắc, cô ấy ra hiệu cảnh báo với những đồng đội cải trang thành người bán hàng rong, rồi chuẩn bị đi dạo xung quanh.
“Chị Hoàn.” Một giọng nói nhỏ nhẹ nhưng mang theo chút mong đợi vang lên sau lưng cô ấy.
A Hoàn quay đầu lại, nhìn thấy một thanh niên cao lớn đứng sau mình, đang nhìn cô ấy với vẻ vui mừng xen lẫn chút khẩn trương.
“Cậu là ai?” A Hoàn nghi hoặc hỏi.
“Tôi, tôi là Tiểu Lục đây.” Chàng trai có khuôn mặt trẻ con tuấn tú cười với cô ấy.
A Hoàn sững người một lúc, sau đó tiến lên đấm mạnh vào ngực cậu ấy: “***! Cậu là Bảo Nhi à? Sao cậu lại cao lớn thế này, ngày xưa còn bé như gà con ấy!”
Biệt danh của tiểu Lục là Bảo Nhi, trước đây cậu ấy nhỏ bé, thấp hơn A Hoàn cả một cái đầu.
A Hoàn thở dài, đưa tay so sánh chiều cao của hai người: “Ba năm không gặp, giờ cậu cao hơn tôi cả một cái đầu, cậu ăn thức ăn cho lợn à, sao mà cao thế!”
Bị đấm một cú mạnh, khuôn mặt Tiểu Lục nhăn cả lại, cậu ấy ôm ngực nhịn đau nói: “Tôi không ăn thức ăn cho lợn… lúc đó tôi mới mười sáu tuổi, chưa phát triển hết thôi!”
A Hoàn vui vẻ vỗ vai cậu ấy: “Cũng đúng, ngày xưa cậu là lính truyền thông mới vào, nếu không phải thiếu lính kỹ thuật thì cậu cũng không vào được đại đội, giờ đang làm gì vậy!”
Tiểu Lục ho một tiếng: “Năm nay tôi chuyển nghề về địa phương, làm ở đồn công an.”
A Hoàn cảm khái: “Mọi người đều giải ngũ rồi à, đi thôi, Bảo Nhi, tôi mời cậu đi ăn món ngon!”
Nghe cô ấy gọi mình là “Bảo”, khuôn mặt màu mật ong của tiểu Lục vô duyên vô cớ ửng đỏ, khẽ ho: “Năm xưa đóng quân dã ngoại, tôi vô tình ngã xuống khe núi suýt chết, may nhờ có chị cõng tôi ra khỏi khe núi, đương nhiên phải để tôi mời, mẹ tôi nói, ơn cứu mạng không thể đền đáp…”
“Uầy, có gì đâu mà đền với chả đáp, người quen nói chuyện khách sáo như vậy còn gì ý nghĩa!” A Hoàn cười sảng khoái, một tay cầm túi, một tay tiêu sái bá vai tiểu Lục đi về phía quầy bán hàng rong.

Ngày hôm sau, Ninh Tú Phân nhận được điện thoại từ Thư ký Khâu.
Trong điện thoại, Thư ký Khâu rất lịch sự: “Đồng chí Ninh Tú Phân, lãnh đạo nghĩ rằng nói chuyện trong khu nhà tập thể không tiện lắm, lãnh đạo có một hoạt động thưởng trà vào chiều mai, sau buổi tiệc trà muốn mời cô ăn tối tại nhà hàng, cô thấy thế nào?”
Ninh Tú Phân không do dự: “Được.”
Cô còn có thể sợ hay sao.
Thư ký Khâu: “Vậy chiều mai tôi lái xe đến đón cô nhé?”
Ninh Tú Phân: “Không vấn đề gì.”
Cô nhìn chiếc lịch treo trên tường, mấy ngày nay Vinh Cẩm Thiêm bận rộn không về nhà, mẹ cô dường như cũng khá bận rộn, dù sao bà ấy cũng là đại diện của Hồng Kông đến báo cáo dự án.
Từ sau khi bạn học Âu Minh Lãng gặp bố mình, anh ta cũng bị bố bắt đi làm những công việc vặt vãnh miễn phí.
Bây giờ, người nhàn rỗi nhất chính là cô.
Ninh Tú Phân cúp điện thoại, đang định lên lầu tiếp tục làm báo cáo khảo sát thị trường của mình thì điện thoại lại reo lên.
“Con gái ngoan, hôm nay mẹ đã giải quyết xong công việc, chiều nay chúng ta đi mua sắm nhé, mẹ thấy ở Trung tâm mua sắm Ngoại thương có món trang sức rất hợp với con, hơn nữa còn có thể trả bằng đô la Mỹ!” Bà hai Ninh ở đầu dây bên kia vui vẻ nói.
Ninh Tú Phân không có hứng thú: “À… không cần đâu mẹ?!”
Mẹ cô khi ở Thượng Hải luôn nhiệt tình dẫn cô đi mua sắm như những tiểu thư phu nhân giới nhà quyền quý khác.
Chỉ có điều ở Thượng Hải, phần lớn thời gian cô đều bận rộn, không có nhiều thời gian dành cho mẹ.
Mà mỗi khi nhìn khí thế mẹ mình tiêu tiền và phiếu ngoại tệ, cô lại muốn xông đến cướp số tiền mua sắm đó, mang đi đầu tư mở rộng tái sản xuất.
“Được rồi, mẹ đã quyết định, chiều nay mẹ đến đón con, mua sắm xong chúng ta sẽ cùng nhau ăn tối!” Bà hai Ninh kiên quyết cúp điện thoại.
Nếu Ninh Tú Phân không gặp bất tiện khi xuất cảnh, sang Hồng Kông, chắc chắn bà ấy còn phải sắm sửa cho con gái từ đầu đến chân.
Ninh Tú Phân không còn cách nào khác, mẹ cô cũng là một người bướng bỉnh.
Khi đến giờ xe đến đón, Ninh Tú Phân suy nghĩ một lúc, lấy ra chiếc đồng hồ và chiếc nhẫn mà Vinh Cẩm Thiêm tặng cho cô, đi dạo Trung tâm mua sắm Ngoại thương, đeo những thứ này sẽ không quá chói mắt.
Phải để mẹ biết rằng cô không thiếu trang sức, chỉ là không mấy hứng thú với việc mua sắm.
Nhìn con gái mặc chiếc váy màu trắng hơi cũ lên xe, bà hai Ninh nhíu mày: “Chốc nữa đi Trung tâm mua sắm Hữu Nghị, mẹ sẽ mua thêm cho con hai bộ đồ mới.”
Ninh Tú Phân bất lực đóng cửa xe: “Mẹ ơi, thật sự không cần đâu!”
Ánh mắt bà hai Ninh dừng lại trên tay cô, bỗng nhướng mày: “Chiếc đồng hồ trên tay con…”
Ninh Tú Phân vội đưa tay ra: “Mẹ nhìn này, con không thiếu trang sức đâu! Đừng mua nữa!”
Bà hai Ninh nhìn chiếc đồng hồ Patek Philippe cổ điển trên cổ tay cô, càng nhìn càng thấy có chút quen thuộc: “Hình như mẹ đã từng thấy chiếc đồng hồ này ở đâu đó.”
Bà nhẹ nhàng vuốt mặt đồng hồ, bỗng ánh mắt dừng lại ở chiếc nhẫn của Ninh Tú Phân, đồng tử co lại trong nháy mắt: “Chiếc nhẫn này, con lấy từ đâu!”
Ninh Tú Phân sửng sốt, nhìn chiếc nhẫn của mình: “Mẹ, mẹ biết chiếc nhẫn này sao?”
Tay bà hai Ninh run run: “Con… cho mẹ xem mặt trong của chiếc nhẫn.”
Ninh Tú Phân tháo nhẫn ra, tò mò đưa cho bà ấy: “Chiếc nhẫn này có gì đặc biệt sao?”
Trong mắt người dân Trung Quốc, đây là một chiếc nhẫn cổ vô cùng đắt tiền và lộng lẫy – viên ngọc lục bảo Colombia cao cấp với hiệu ứng cánh bướm nặng hơn 3 carat, được bao quanh bởi bốn viên hồng ngọc được cắt thành hình hoa hồng và những viên kim cương vụn nặng hơn 1 carat.
Kiến thức về những viên đá quý này do chính bà Hạ dạy khi cô học về đồ cổ.
Tuy nhiên, đối với bà hai Ninh, thứ này chắc hẳn không hiếm lạ gì, dù sao kích thước carat của viên đá quý cũng không tính là lớn.
Bà hai Ninh nhìn vào chữ khắc thể hoa bên trong chiếc nhẫn – “B&E”, bà ấy ngây người hồi lâu, vẻ mặt kỳ lạ: “Con đã từng nghe qua câu chuyện về vua Edward VIII của Anh thoái vị trở thành Công tước xứ Windsor chỉ để kết hôn với bà Simpson chưa?”
Ninh Tú Phân sửng sốt: “Nghe rồi ạ, thà bỏ giang sơn không bỏ mỹ nhân, khiến cả thế giới phải chấn động.”
Bà hai Ninh khẽ thở dài: “Nhiều người có lẽ đã đọc trên báo rằng chiếc nhẫn cưới mà Edward VIII tặng cho bà Simpson là một viên ngọc lục bảo nặng gần hai mươi carat, bà Simpson thường xuyên đeo chiếc nhẫn cưới này, nhưng nhiều người không biết…”
Bà ấy dừng lại một chút: “Món quà đính hôn đầu tiên Edward VIII tặng cho bà Simpson là chiếc nhẫn cổ nhỏ nhắn, tinh xảo và lộng lẫy này. Chữ thể hoa ‘B’ trên đó là chữ viết tắt khuê danh Bella của bà Simpson, chữ ‘E’ là chữ viết tắt tên tiếng Anh của Edward VIII.”
Ninh Tú Phân ngây người: “Hả, vậy làm thế nào mà thứ này có thể lưu truyền ra ngoài, bà Simpson vẫn còn sống mà…”
Bà hai Ninh khẽ nói: “Chuyện này nói ra thì dài, nhưng mẹ từng có một người bạn thân, bà ấy đã có được chiếc nhẫn này, khi đó đã bỏ ra rất nhiều tiền, bà ấy yêu quý nó như báu vật.”
Nét mặt bà ấy phức tạp, mắt đỏ hoe: “Chỉ vì câu chuyện tình yêu huyền thoại của Edward VIII và bà Simpson – ‘Vạn dặm giang sơn không tiếc, chỉ nguyện cùng em sống trọn đời’, đó là thứ mà bà ấy ao ước nhưng mãi mãi không thể có được.”
Ninh Tú Phân nhìn chiếc nhẫn, bỗng dưng đờ người.
Mẹ của Vinh Cẩm Thiêm hẳn có không ít chiếc nhẫn, vậy ý anh khi chọn chiếc nhẫn này tặng cô là gì, anh có biết ý nghĩa của chiếc nhẫn này hay không?
Vạn dặm giang sơn không tiếc, chỉ nguyện cùng em sống trọn đời…
Cô chưa kịp suy nghĩ nhiều, bà hai Ninh nắm lấy tay cô, sốt sắng hỏi: “Con gái ngoan, con lấy chiếc nhẫn này ở đâu?”
Ninh Tú Phân nhìn chiếc nhẫn, chần chừ nói: “Là của Vinh Cẩm Thiêm đưa cho con, anh ấy nói đây là món đồ mẹ anh ấy để lại cho mình.”

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!