Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Sau Khi Tái Sinh, Ta Kết Hôn Lần Nữa - Ninh Tú Phân

Ninh Tú Phân nhìn xung quanh: “Mọi người đến đây, có được sự đồng ý của cấp trên không?”
Cô được A Hoàn gọi ra ngoài sân đón khách, nhưng không ngờ người đến chính là mẹ ruột của mình!
Thư ký bên cạnh bà hai Ninh lập tức nói: “Cố vấn yên tâm, đã được đồng ý, chúng tôi ở khách sạn Hữu Nghị.”
Bà hai Ninh vừa bất lực lại buồn cười nói: “Mẹ con không ngốc đến vậy, lần này bọn mẹ bay đến cùng cục trưởng Âu báo cáo tiến độ dự án.”
Ninh Tú Phân thở phào: “Vậy thì tốt.”
Khách sạn Hữu Nghị ở Bắc Thành và khách sạn Cẩm Giang ở Thượng Hải đều là nơi tiếp đón khách nước ngoài hoặc người Hoa Kiều.
“Đi thôi, con dẫn mẹ đi ăn vịt quay nhé? Bố con từng đến Bắc Thành nhưng mẹ chưa đến đây bao giờ.” Bà hai Ninh cười nói.
Mặc dù mẹ cô đã ăn mặc giản dị, nhưng phải nói thật rằng, ở Bắc Thành vào thời điểm này, không được mấy người sành điệu như ở Thượng Hải và Dương Thành.
Nhiều người phụ nữ trung niên mặc veston, ra đứng khoe dáng ở ngoài sân, thực sự trông hơi chói mắt.
Ninh Tú Phân vội gật đầu, vừa định đi theo bà hai Ninh lên xe ô tô.
A Hoàn khẽ ho một tiếng: “Tiểu Ninh, em còn có chút việc phải đi xử lý.”
Cô ấy nhìn thấy hai người bên cạnh bà hai Ninh, biết rằng sự an toàn của Ninh Tú Phân sẽ được đảm bảo, hai người này, đặc biệt là anh trai “thư ký nam” kia, là người quen cũ có bản lĩnh không thua kém gì cô ấy.
Lần trước chính họ đã cùng nhau đến bệnh viện, suýt chút nữa làm hại anh Lý…
Ninh Tú Phân sửng sốt, A Hoàn rất ít khi rời xa mình, nhưng vẫn gật đầu: “Được, em nhớ cẩn thận.”
Nhìn mấy người Ninh Tú Phân và bà hai Ninh lên xe rời đi, A Hoàn dùng tay ra hiệu về một hướng khác.
Nhìn thấy một chiếc xe jeep đi ra từ khúc rẽ, chở theo hai người anh em, đi theo xe của Ninh Tú Phân không xa không gần, A Hoàn mới yên tâm quay người rời đi.
Đến nơi, bốn người xuống xe vào phòng riêng đã được đặt trước.
Bà hai Ninh dịu dàng nhìn hai người thư ký: “Thực đơn ở trên tường, hai người muốn ăn gì thì cứ cầm phiếu và tiền đi đặt món trước đi.”
“Vâng ạ.” Hai người thư ký thức thời ra khỏi phòng đóng cửa lại.
Ninh Tú Phân vừa thấy tư thế của mẹ mình, nhanh chóng đứng dậy rót trà cho bà ấy, chủ động hỏi: “Mẹ, sao đột nhiên mẹ đến đây, vài ngày trước con gọi điện cho mẹ, mẹ cũng không nói là sẽ đến đây mà.”
Bà hai Ninh nhàn nhạt nói: “Là Cẩm Thiêm gọi điện cho mẹ, nói con ở nơi này lạ nước lạ cái, tâm trạng không tốt.”
Ninh Tú Phân cau mày: “Anh ấy cần gì phải chuyện bé xé ra to như vậy.”
Anh có ý gì đây?
Anh không dỗ được cô, đành phải nhờ người lớn can thiệp, cái này thì có bản lĩnh gì?
Bà hai Ninh mỉm cười dịu dàng: “Vừa hay cục trưởng Âu sắp đến đây, mẹ bèn hỏi xem có cần cùng đến báo cáo tiến độ dự án hay không, nhân tiện thăm con luôn, hiện trường dự án đã có trợ lý Diệp phụ trách, anh trai con cũng vừa trở về Hồng Kông rồi.”
Bà dừng lại một chút: “Thằng nhóc Vệ Hoàn cũng đi theo, hiện giờ nó được điều động sang làm việc bên cạnh cục trưởng Âu, tạm thời không có thời gian cùng mẹ đến thăm con.”
Ninh Tú Phân mím môi, đặt ấm trà xuống: “Mẹ, mẹ đừng nghe Vinh Cẩm Thiêm nói bậy, con đâu đến mức phải khiến mẹ vất vả đi một quãng đường xa như vậy.”
Bà hai Ninh nhìn con gái, nghiêm túc nhưng vẫn dịu dàng: “Có phải con cãi nhau với Cẩm Thiêm không?
Ninh Tú Phân cũng hời hợt rót một chén trà cho bản thân: “Không có.”
Bà hai Ninh bất lực vỗ nhẹ vào tay con gái: “Nó tự nhận đã khiến con phải chịu uất ức, mặc dù nó không phải là con rể lý tưởng của mẹ, nhưng cũng không có ý định lấy mẹ ra gây áp lực con, nó chỉ muốn mẹ đến ở cạnh con thôi.”
Ninh Tú Phân im lặng một hồi: “Mẹ, đây là chuyện giữa con và anh ấy, hơn nữa có những chuyện, anh ấy phải học cách tự mình đối mặt và giải quyết.”
Nói xong, cô lại khẽ mỉm cười: “Tuy nhiên, mẹ không thích anh ấy, bố anh ấy cũng chẳng thích con, trái lại coi như huề nhau.”
Bà hai Ninh khẽ cau mày, ánh mắt sắc bén nhìn con gái: “Bố nó không thích con? Là vì gia đình chúng ta ở Hồng Kông sao…”
Trước đây con trai bà ấy từng nói rằng Vinh Cẩm Thiêm không phải là người dễ đối phó, giờ đây xem ra gia đình nó cũng chẳng phải dạng vừa.
Ninh Tú Phân bình tĩnh vỗ nhẹ vào tay mẹ: “Mẹ, mẹ thư giãn đi, đừng lo lắng cho con, nếu con thực sự cảm thấy một người không thể cứu vãn được nữa, con sẽ tự mình ra đi, không ai có thể níu giữ con.”
Bà hai Ninh nhìn con gái, thở dài: “Con gái ngoan, sao con lúc nào cũng ra vẻ già dặn và thấu hiểu mọi chuyện thế, người không biết còn tưởng con bằng tuổi mẹ.”
Nói xong, bà ấy nhẹ nhàng nắm lấy tay Ninh Tú Phân: “Nhưng trong lòng con hiểu rõ là được, mẹ cũng không nói nhiều nữa, con ra xem thực đơn đi, gọi giúp mẹ vài món ngon địa phương nhé.”
Ninh Tú Phân gật đầu, ngoan ngoãn mỉm cười: “Vâng.”
Ồ, thật trùng hợp, có lẽ cô thực sự bằng tuổi mẹ đấy.
Chỉ là hiện tại “càng sống càng trẻ lại”, cũng coi như là “tiến hoá ngược”, ừm, đúng quá còn gì?
Nhìn Ninh Tú Phân đi gọi món, bà hai Ninh thản nhiên nói với thư ký nữ không biết đã đứng ở cửa từ bao giờ: “Mary, khi về báo với cục trưởng Âu, tôi muốn hẹn ông ấy uống trà chiều, hỏi xem hai ngày này lúc nào thì ông ấy rảnh.”
Tiểu Lăng rất kín miệng, lão Âu không hề biết mối quan hệ giữa hai mẹ con họ, nhân tiện có thể thăm dò tình hình từ phía ông ấy.
Tiểu Ninh là một cô gái có chủ kiến, bà ấy cũng không muốn can thiệp vào chuyện của con cái, kể cả khi hai đứa nhỏ cãi nhau thậm chí đánh nhau, bà ấy có thể coi như trẻ con chưa hiểu chuyện.
Nhưng nếu người lớn bắt nạt con gái mình, với tư cách là một người mẹ, đương nhiên bà ấy không thể khoanh tay đứng nhìn, bà ấy phải xem thử bọn họ đang giở trò quỷ gì.
“Vâng, thưa bà hai.” Thư ký gật đầu.

Học viện múa Trung Ương
Cổng sau là một dãy quầy hàng bán các món ăn vặt như bánh pancake Thiên Tân, trứng luộc trong nước trà, bánh nếp, bánh cuộn thừng, bánh quẩy,…
Các cô gái học múa trong trường đang trong độ tuổi dậy thì, ai cũng gầy gò như que tăm, mỗi ngày trước khi tập luyện đều bị giáo viên đốc thúc đứng lên bàn cân, nặng quá quy định sẽ phải chạy quanh sân trường và ăn ít hơn vào bữa sau.
Mặc dù vào thời buổi này, muốn tăng cân là chuyện không dễ, nhưng không ít học sinh trong học viện có điều kiện gia đình khá giả.
Sau khi cải cách mở cửa, các quầy hàng rong, gánh hàng nhỏ ven trường học mọc lên như nấm.
Tuy nhiên, bình thường các giáo viên không cho phép học sinh ăn vặt, tan học cũng không được ra ngoài mua đồ ăn.
Ngôi trường này giam giữ một đám nha đầu thèm ăn, cổng sau của trường lại là những người bán đồ ăn vặt, có cung ắt có cầu, tranh thủ lúc rảnh rỗi sau giờ tan học…
“Triều Bắc, bác bảo vệ đi bắt học sinh lớp bên cạnh trèo tường rồi, bên kia đang náo loạn, cậu tranh thủ trèo lên tường đi!” Vài cô gái gầy gò ngồi xổm dưới gốc tường cạnh cổng sau, khuỵu chân, hai tay chồng lên đặt trên đầu gối.
Ai không biết còn tưởng họ đang tập luyện một điệu múa nào đó.
Một cô gái gầy gò khác lao lên từng bước nhỏ, mũi chân giẫm lên chân họ, nhẹ nhàng như chim bồ câu nhảy lên bức tường cao bằng nửa người: “Lên rồi!”
“Tớ muốn một quả trứng luộc nước trà, một cái bánh quẩy!”
“Tớ muốn bánh pancake Thiên Tân, bảo ông ấy cho thêm hai quả trứng!”
“Của tớ nữa, tớ muốn bao tử chần!”
Vài cô gái gầy gò khác chạy đến thì thầm với cô ấy.
Vinh Triều Bắc gật đầu: “Biết rồi, lát nữa các cậu đừng quên cử người leo lên tường kéo tớ đấy!”
“Không quên đâu, cậu mau lên!” Mấy cô gái bên dưới sốt ruột khua tay với cô.
Vinh Triều Bắc vừa bám vào tường định nhảy xuống, nhưng hôm nay vừa mới mưa, đầu tường hơi ẩm ướt.
Bỗng nhiên tay cô ấy bị trượt, cả người ngã xuống, không nhịn được hét lên một tiếng nhỏ: “A…”
“Bộp!” Một bóng người cao gầy đỡ lấy cô ấy.
Vinh Triều Bắc hoảng hốt ngẩng đầu lên, nhìn thấy A Hoàn cười xấu xa với cô ấy: “Nha đầu gầy gò, lại ra ngoài ăn vụng à?”
Vinh Triều Bắc căng thẳng:”Chị Hoàn… Sao chị lại ở đây?”
Nói xong, cô ấy hốt hoảng nhìn xung quanh.
A Hoàn cười khúc khích ôm lấy cô ấy: “Người của mẹ em đang ở trong trường theo dõi em, ở đây không có người ngoài, không ai biết em trèo tường ra ngoài mua đồ ăn đâu.”
Cả người Vinh Triều Bắc cứng đờ không biết phải làm sao,
Ngay sau đó, cô ấy đã được người ta xách ra khỏi vòng tay A Hoàn: “A Hoàn, cho người chuẩn bị một chút đồ ăn đưa qua tường cho bạn bè con bé đi .”
A Hoàn cười nói: “Yên tâm.”
Vinh Triều Bắc tức khắc ngẩng đầu lên, nhìn thấy bóng người cao lớn lạnh lùng quen thuộc đang đứng trước mặt mình.
Giọng cô ấy bỗng trở nên nhỏ nhẹ hơn: “Anh… cả.”
Vinh Cẩm Thiêm nhìn cô ấy, thản nhiên nói: “Em muốn ăn gì?”
Vinh Triều Bắc cắn chặt môi, không nói cũng không nhúc nhích.
Vinh Cẩm Thiêm không vội, cứ đứng đó đợi cô ấy.
Sau một lúc lâu, Vinh Triều Bắc mới rụt rè nói: “Em… em… muốn ăn dồi và bánh pancake Thiên Tân.”
Vinh Cẩm Thiêm khẽ gật đầu: “Được, đi thôi.”
Vinh Triều Bắc nhìn theo bóng lưng cao lớn của anh, cuối cùng cắn môi, đi theo sau.

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!